Chương 1203: Không dễ làm
Chương 1203: Không dễ làm
Nhiếp Gia Mẫn có gọi người của khoa nội hô hấp không? Rõ ràng là không. Đừng hỏi anh ta làm thế nào biết được, bởi vì chính anh ta cũng tò mò về ngày hôm qua việc khoa ngoại tim mạch đã bị khoa nội hô hấp đánh vào mặt là như thế nào.
Ánh mắt đàn anh La đột nhiên nhìn về phía cô, Tạ Uyển Doanh nghi hoặc chớp chớp mắt.
Nghe được ý kiến của khoa nội tim mạch, chắc hẳn là bản thân Nhiếp Gia Mẫn cũng có chút kết luận, nhướng mày, quay mặt hướng về phía Tạ Uyển Doanh: "Doanh Doanh, em lại đây.”
Bị giáo sư Nhiếp kêu lên một tiếng, Tạ Uyển Doanh không kịp phản ứng, là phát hiện các giáo sư khác ở xung quanh đều đang nhìn giáo sư Nhiếp.
Chủ yếu là khuôn mặt nghiêm trang của Nhiếp Gia Mẫn đang nở nụ cười.
Thực sự là Nhiếp Gia Mẫn không thích cười. Tất cả các đồng nghiệp đều biết anh ấy mới đến bệnh viện này được hai tháng, số lần lộ ra nụ cười chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứng tỏ anh ấy là một bác sĩ làm bất cứ chuyện gì cũng rất nghiêm túc.
Hiện tại trước mặt mọi người, vậy mà Nhiếp Gia Mẫn lại chủ động cười chào hỏi một thực tập sinh?
Hai mắt Phó Hân Hằng và Cận Thiên Vũ híp lại.
Bác sĩ Giang ở bên ngoài quan sát híp mắt lắc đầu, là nghĩ đến trong buổi giao lưu người khoa ngoại nhi tỏ ra hứng thú với ai.
Những người như bọn họ có thể đoán được, lựa chọn của khoa ngoại nhi và mọi người khác nhau lựa chọn gọi khoa nội hô hấp, không phải là Nhiếp Gia Mẫn không rõ khoa nào có trình độ kỹ thuật mạnh hơn, mà là anh ấy đã cân nhắc đến nhân tố của khoa nội hô hấp là Tạ Uyển Doanh.
Chuyện ngày hôm qua của khoa ngoại tim mạch dường như đã gây chấn động lớn đối với toàn bệnh viện, bao gồm cả khoa ngoại nhi.
Cận Thiên Vũ liếc mắt nhìn người máy ở đối diện.
Vẻ mặt Phó Hân Hằng im lặng, giống như rất bình tĩnh.
Cũng đúng, nếu như khoa nội hô hấp thật sự có trăm phần trăm nắm chắc, Nhiếp Gia Mẫn sẽ không gọi khoa ngoại tim mạch đến nữa nữa. Cuối cùng cuộc cạnh tranh kỹ thuật này là hươu chết vào ai tay còn chưa biết được.
Bên này Tạ Uyển Doanh nhìn giáo sư Nhiếp vẫy tay, nghĩ rằng giáo sư Tân không mở miệng nhất định là không thể kết nối với giáo sư của các khoa khác, vì thế chỉ gật đầu đáp lại.
Thấy cô không lập tức đi tới, trên mặt Nhiếp Gia Mẫn không có thất vọng, chỉ mỉm cười một chút, giống như là một mực chờ cô.
Các bác sĩ khác thấy vậy lại không thể chờ đợi.
"Để cho em ấy đi qua đi." Lý Thừa Nguyên nói với bạn học Tân Nghiên Quân, "Không phải em ấy đến với cậu sao? Không phải là cậu đưa em ấy đến để nghe ý kiến của em ấy sao”
Tân Nghiên Quân muốn con rút khóe miệng với người này: Như thế nào, em ấy cho giáo sư tôi ý kiến, cậu muốn nghe sao? Ý kiến của người của tôi tại sao tôi phải cho cậu nghe?
"Đi qua đi." Chu Tuấn Bằng đi tới phía sau Tạ Uyển Doanh, đẩy bả vai Tạ Uyển Doanh đi về phía trước, "Cho giáo sư Tân của em thêm một chút ý kiến quý giá, biết chưa?”
"Đúng, để cho em ấy nói." Phó Hân Hằng lên tiếng.
Những người khác nghe thấy những lời này của anh ấy, nói rõ trong mắt của người khoa ngoại tim mạch, đoán chừng việc nội soi phế quản của bệnh nhi này cũng không dễ làm.
Ngày càng có nhiều bác sĩ phẫu thuật vây xem trong phòng phẫu thuật.
Chu Hội Thương đến, có bạn học cũ Tào Dũng nhắc nhở, lúc này anh đứng ở bên cạnh, hai tay ôm ngực, chờ đợi diễn biến của sự việc.
Liễu Tịnh Vân chuẩn bị tan tầm nghe thấy tiếng gió liền vội vàng chạy tới xem tình trạng của tiểu học muội. Đến cửa thấy trong ngoài có mấy tầng người, đều là bác sĩ phẫu thuật, làm cô ấy sợ hãi đứng bên ngoài: Ôi, rắc rối quá.
Phòng phẫu thuật luôn luôn là địa bàn của bác sĩ phẫu thuật, bây giờ lại có bác sĩ nội khoa đến, bác sĩ phẫu thuật có lẽ sẽ nghĩ: Bác sĩ nội khoa sẽ làm những chiêu trò gì trong địa bàn của chúng tôi?
Tiểu học muội đây là muốn biến thành bánh mì sandwich sao?
Sinh viên bị những người này ép buộc có bao nhiêu áp lực chứ, làm sao có thể được, Tân Nghiên Quân hắng giọng không cho bọn họ hỏi, chủ động hỏi khoa ngoại nhi: "Là muốn chúng tôi thử nội soi phế quản trước đúng không?”