Chương 1210: Đến cấp cứu
Chương 1210: Đến cấp cứu
Có một số khoa ít nhân viên, nếu không bố trí được, thì chỉ nhờ các bác sĩ thực tập ở khoa mình trực ban giúp.
“Các cậu mỗi ngày trực ca đêm như vậy chẳng phải rất mệt sao?” Ngô Lệ Tuyền lo lắng cho sức khỏe của bọn họ, nói.
Bệnh viện và khoa phải đảm bảo không thể để cho bác sĩ khoa mình bị kiệt sức.
Ở Quốc Hiệp, quy chế trực ban cấp cứu tốt hơn nhiều so với một số bệnh viện có quy chế trực ban cấp cứu 24/24, chỉ có ba ca.
Gồm ba ca là, một ca từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, một ca từ sau sáu giờ đến mười hai giờ đêm, một ca từ nửa đêm sau mười hai giờ đến tám giờ sáng.
“Đôi khi tớ thấy anh ấy làm việc cả đêm?” Ngô Lệ Tuyền lại hỏi một lần nữa, cảm thấy bác sĩ bọn họ trực ban rất bí ẩn khiến cho người khác đoán không ra. Người dân đến phòng cấp cứu vào buổi tối, giống như đôi lúc không tìm được bác sĩ hoặc chỉ nhìn thấy một bác sĩ, nhưng bạn thân vừa nói, ca đêm có một số bác sĩ trực.
“Ca trực trước nửa đêm này có vẻ là có thời gian ngắn nhất, nhưng trên thực tế cũng bận nhất mệt nhất.” Tạ Uyển Doanh nói với bạn mình, xem như là giúp bác sĩ n giải thích tình hình công việc cho bạn gái: “Ban ngày có phòng ngoại trú có thể phân bố số lượng bệnh nhân, buổi tối không có phòng ngoại trú, người bệnh chỉ có thể đổ dồn vào khoa cấp cứu để khám bệnh. Khoa cấp cứu bệnh viện trong nước không giống như khoa cấp cứu ở nước ngoài, sẽ không nói rằng bệnh nhân của bạn không gấp thì không đến chỗ cấp cứu, phạm vi xử lý không thể cho bạn xem, là ai đến cũng không từ chối. Nếu sau nửa đêm đa số mọi người đã ngủ, số lượng bệnh nhân sẽ theo đó giảm xuống, dường như sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng, ca đêm khoa cấp cứu là được sắp xếp như vậy, một trong những bác sĩ trực trong nửa đầu của đêm cần ở lại để làm việc cho đến nửa sau ca đêm, các đồng nghiệp khác không thể rời đi, vì nếu sau nửa đêm một bác sĩ bận làm không xuể thì phải thức dậy để giúp đỡ.”
Sau khi hiểu lời bạn thân nói, Ngô Lệ Tuyền hỏi cô khuya nay muốn ăn gì, mang đến cho cô một số món tỉnh táo tinh thần, để cô có thể thức được cả đêm.
Tạ Uyển Doanh không nói rõ với bạn, là bác sĩ không sợ thức làm ca đêm, mà là sợ gặp phải cấp cứu.
Nếu bác sĩ làm ca đêm không có việc gì thì có thể ngủ.
Trong trường hợp như thế, giống như các bác sĩ trực ở phòng bệnh, bác sĩ cấp cứu luân phiên ca đêm trong lòng sẽ vô cùng hy vọng đừng gặp phải cấp cứu.
Nhưng không giống như phòng bệnh, xác suất khoa cấp cứu gặp phải bệnh nhân cần cấp cứu rất cao.
Trên cơ bản, khoa cấp cứu trong 365 ngày, mỗi ngày đều có những ca cấp cứu tiếp diễn xảy ra. Chỉ là số lượng nhiều hay ít, chỉ là có bao nhiêu bệnh nhân tử vong ở khoa cấp cứu.
Lời nói tuy vô cùng tàn nhẫn nhưng đó là sự thật. Bác sĩ trực luân phiên ở khoa cấp cứu cầu mong lùi lại một bước, đừng có người mất, chứ không dám hi vọng không cần cấp cứu.
Nghe nói bạn học Tạ đã từng gặp phải một trường hợp tử vong ở phòng bệnh, Tân Nghiên Quân suy nghĩ, không cần báo trước phòng ngừa cho bạn học Tạ.
Sớm đã ăn cơm tối, Tạ Uyển Doanh đi đến phòng cấp cứu gặp giáo sư Tân. Ngày đầu tiên cùng giáo sư Tân đến phòng cấp cứu làm việc, trùng hợp nửa đêm là lúc bận rộn nhất.
“Quy chế giao ca ở đây giống như ở phòng bệnh. Chúng ta trước tiên đến gặp đồng nghiệp trực ca ngày, hỏi bọn họ xem có gì cần giao phó cho chúng ta không.” Tân Nghiên Quân nói với sinh viên, dẫn Tạ Uyển Doanh đến đến phòng quan sát tìm bác sĩ trực khoa nội cấp cứu ban ngày.
Trên đường đi, gặp một đồng nghiệp khoa nội trực ca đêm tối nay, Tân Nghiên Quân lên tiếng chào hỏi: “Bác sĩ Đổng, xin chào.”
Bác sĩ Đổng, bác sĩ khoa nội, trạc tuổi với bác sĩ Lâm, nước da trắng, nhã nhặn, đeo mắt kính, là một soái ca, chỉ là gần đây hơi tăng cân. Mọi người nói anh ta cưới vợ sinh con trai xong, đang ở trong giai đoạn hạnh phúc của cuộc đời. Tâm thoải mái thân thể khỏe mạnh không có gì sai cả.