Chương 1229: Phải phục cô ấy
Chương 1229: Phải phục cô ấy
Tạ Uyển Doanh lấy khăn lạnh ra khỏi mũi bệnh nhân, túi chườm đá có tác dụng trong một thời gian nhất định và không thể giữ nguyên như thế mãi được, nếu không chảy máu, có thể lấy túi chườm đá ra trước.
Một lát sau, bác sĩ phụ khoa được thông báo đã cử bác sĩ xuống khoa cấp cứu.
Vị bác sĩ phụ khoa đi đến khoa cấp cứu lập tức nheo mắt khi nhìn thấy Tạ Uyển Doanh: Sao lại gặp người này một lần nữa cơ chứ?
Đó là Thẩm Hi Phi.
"Đây là bệnh nhân." Nghe đồng nghiệp phụ khoa đến, Tạ Uyển Doanh xoay người, nói cho đối phương biết.
"Chẩn đoán ra gì rồi?" Thẩm Hi Phi hỏi, ánh mắt cẩn thận nhìn lướt qua biểu cảm trên khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh, có thể thấy rằng, hình như Tạ Uyển Doanh không nhận ra mình là ai.
Đối với quan hệ giữa người với người từ trước đến nay tương đối không để ý cho lắm, Tạ Uyển Doanh cảm thấy người này quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra được danh tính người này là ai. Lý do chính là đã ba tháng kể từ sự cố ở khoa ngoại tổng quát hai.
Không tiện để nói bệnh tình trước mặt của bệnh nhân, vì vậy Tạ Uyển Doanh đã kéo cô ta sang một bên và đưa cho cô ta hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.
Thẩm Hi Phi nhận lấy hồ sơ bệnh án, mở ra xem, thấy trên chẩn đoán viết: Đau bụng kinh? Lạc nội mạc tử cung?
Rối loạn kinh nguyệt không phải là hiếm gặp trong lâm sàng, nhưng nó chắc chắn không phải là một bệnh án thông thường. Thẩm Hi Phi nhẹ nhàng hỏi: "Không mời bác sĩ khoa tai mũi họng xuống kiểm tra mũi trước sao? Đã có kết quả xét nghiệm máu rồi à?"
Tôi và giáo sư Tân ban đầu nghi ngờ rằng đó không phải là về khoa tai mũi họng và khoa huyết học. Không thì đợi cô ấy nhập khoa phụ khoa của mọi người, mọi người có thể nhờ hai khoa đó tư vấn cho cô ấy. Bây giờ máu mũi của cô ấy đã tạm thời ngừng chảy.” Tạ Uyển Doanh nói.
"Là cô nghi ngờ ư?" Thẩm Hi Phi nắm bắt điểm mấu chốt của câu mở đầu trong lời nói của cô, chính là chẩn đoán bệnh nhân có sự tham gia của cô, Tạ Uyển Doanh.
Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một lúc, có thể đối phương đang nghĩ cô chỉ là thực tập sinh, và nói: "Chủ yếu là phán đoán của giáo sư Tân."
Thẩm Hi Phi nheo nheo mắt lại, tự hồ như không tin câu giải thích này của cô.
Trong bệnh viện ai mà không biết, mấy ngày nay trong khoa phẫu thuật tim mạch và khoa hô hấp hình như là đang chiến tranh với nhau. Giáo sư Tân của khoa hô hấp dẫn theo một sinh viên tài năng như hổ mọc thêm cánh tấn công dữ dội vào khoa phẫu thuật tim mạch, điều này khiến cho những người bên khoa phẫu thuật tim mạch không hài lòng.
Mọi người nói đến chuyện này tất cả như là một trò đùa sau bữa tối. Bởi vì khoa hô hấp hoàn toàn không có khả năng khiêu chiến với khoa phẫu thuật tim mạch.
Khoa được so sánh trên cơ sở sức mạnh toàn diện. Các đại lão trong khoa hô hấp không bằng bên trong khoa phẫu thuật tim mạch, các công trình nghiên cứu khoa học trọng điểm của khoa hô hấp có khi chỉ bằng một phần mười của khoa phẫu thuật tim mạch, hiệu quả của khoa lại càng kém xa một mảng lớn.
Huống hồ, viện trưởng Ngô thích khoa phẫu thuật nhiều hơn khoa nội, bởi vì hiệu quả phẫu thuật so với khoa nội tốt hơn, phát triển bên ngoài chứ không phải bên trong của trẻ.
Mọi người nói rằng tin đồn này chỉ đơn giản là muốn giải thích một điều: Sinh viên y khoa này khá là mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng.
Đối với sự lợi hại và năng lực của Tạ Uyển Doanh, Thẩm Hi Phỉ đã tự mình trải nghiệm qua trong lần trước, hại cô ta thiếu chút nữa đã bị Đàm Khắc Lâm đuổi đi.
Sau đó, cô ta tự ngẫm lại và phải thừa nhận sức mạnh kỹ thuật y tế của người trước mặt mình, cùng với những điều khác. Tuy nhiên, cô ta vẫn không hài lòng với những gì mà Tạ Uyển Doanh đã làm với Chương Tiểu Huệ trước đây. Nếu cô có khả năng thì cô có thể gọi điện riêng cho Chương Tiểu Huệ và bảo Chương Tiểu Huệ đến xử lý bệnh nhân thay vì trực tiếp phàn nàn với giáo sư.
Cùng là học tập trong một bệnh viện, không quan tâm chăm sóc lẫn nhau được một chút sao?
Những người này hình như đã quên rằng Chương Tiểu Huệ đã tắt điện thoại khi đó. Bệnh tình của bệnh nhân cũng không kéo dài được cho đến khi Chương Tiểu Huệ bật máy lên.
"Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho giáo sư để báo cáo về tình hình của bệnh nhân."
Thẩm Hi Phi nói xong liền nhét bệnh án của bệnh nhân vào túi áo khoác trắng, chứng tỏ cô ta đã tin tưởng vào chẩn đoán của Tạ Uyển Doanh. Cô ta đã bị vả vào mặt một lần rồi, bây giờ cô ta sẽ không ngu ngốc như vậy để bị tát vào mặt một lần nữa.