Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239: Gây Rối Một Cách Vô Lý

Chương 1239: Gây rối một cách vô lý
Chương 1239: Gây rối một cách vô lý
Chương 1239: Gây rối một cách vô lý




"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Bác sĩ Đổng xắn tay áo giơ nắm đấm về phía cô: "Em cho rằng ba người đàn ông chúng ta sẽ đánh không lại hai người bọn họ sao?"

Điều này là có thể. Tạ Uyển Doanh nghĩ về những nam sinh trong lớp của mình, như Lý Khải An chẳng hạn, sức lực không mạnh bằng cô. Đoán chừng cô có thể đánh bại người khác nhưng Lý Khải An thì lại không thể. Thành thật mà nói, bác sĩ Đổng có chút giống với bạn cùng lớp Lý của cô đều như cuốn sách trói gà không chặt kia. May mắn thay cô đã không nói ra điều này, nếu không nhóm đàn anh này sẽ giết bạn học Lý mất.

Ở cửa, nhân viên bảo vệ mang theo dùi cui chạy vào khoa cấp cứu. Không lâu sau, cảnh sát cũng đuổi theo phía sau.

Hoàng Chí Lỗi, giám đốc bệnh viện, vội vàng chạy xuống lầu sau khi nghe tin có chuyện nghiêm trọng xảy ra ở khoa cấp cứu.

Tiểu học muội đâu? Người như thế nào rồi? Có cần gọi điện thoại nói cho đàn anh Tào hay không? Hoàng Chí Lỗi lo lắng đến mức có chút bối rối.

"Em ấy hình như đang đến thăm bệnh nhân." Chị Từ nói với Hoàng Chí Lỗi.

Sau khi giúp cảnh sát ghi lại lời khai, Tạ Uyển Doanh đã đến kiểm tra tình hình của Lưu Văn Ngọc. Những gì cô đã hứa với bệnh nhân thì tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ bệnh nhân lại phía sau.

Sau khi nghe điều này, Hoàng Chí Lỗi chỉ có thể lấy tay lau trán: “Tiểu học muội bướng bỉnh như vậy, nhưng tâm trạng của em ấy không hề bị ảnh hưởng chút nào.”

Lý Thừa Nguyên và các bác sĩ nam khác có mặt cũng không nói nên lời giống như Hoàng Chí Lỗi.

"Tân Nghiên Quân đâu?" Lý Thừa Nguyên đột nhiên nhận ra rằng giáo sưu đứng đầu cũng đã mất tích và hỏi.

"Bác sĩ Tân đang đi đến phòng quan sát. Nhân tiện, bác sĩ Hoàng, hay là anh đi đến phòng quan sát xem thử xem. Bệnh nhân kia vốn nên là được đưa vào khoa phẫu thuật thần kinh của anh, không chịu làm CT đầu, người nhà vẫn cố tình gây sự và quấy rầy bác sĩ Tân, sắp quấy rầy cô ấy cả đêm rồi. Đoán chừng bác sĩ Tạ thăm khám xong cho bệnh nhân kia xong cũng sẽ qua giúp bác sĩ Tân."

Bệnh nhân nào gây rối một cách vô lý? Khi nghe xong điều này, Hoàng Chí Lỗi và Lý Thừa Nguyên nhao nhao xoay người đi đến phòng quan sát.

Lúc này đã là gần một giờ đêm, phòng quan sát rất yên tĩnh, bệnh nhân cần phải ở lại theo giõi đã ngủ say, người nhà cũng đang gật gà gật gù ngủ gật. Nhân viên y tế tiến vào có thể nói là cẩn thận bước chân rất nhẹ nhàng, không muốn đánh thức những người này dậy.

Bên trong, chỉ có một người phụ nữ, giọng nói lớn, kêu lên: "Xin bác sĩ hãy nói rõ ràng cho tôi biết, như vậy có nghĩa là gì? Có bác sĩ nào như cô không? Cô nói mẹ tôi bị nhồi máu não, tôi bảo cô cho bà uống thuốc thông mạch máu, sao cô lại không kê đơn thuốc? Hãy kê đơn thuốc cho bà ấy để bà ấy có thể nhanh chóng khỏ lại, chúng tôi có thể về nhà, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi.”

"Không phải tôi đã nói qua với cô nhiều lần rồi hay sao? Không chỉ có thể là nhồi máu não mà còn có thể là xuất huyết não. Cô nói không muốn cho mẹ cô chụp CT, làm sao tôi có thể kê đơn thuốc cho bà ấy chứ. Không kiểm tra rõ ràng đâu biết là loại bệnh gì, hai loại thuốc bệnh không giống nhau, sử dụng sai thì có thể sẽ tử vong. Còn nữa, cô nói nhỏ một chút, còn có những người khác đang ngủ.” Tân Nghiên Quân nói với người nhà bệnh nhân.

"Cô là đang muốn đi ngủ, tôi biết cô muốn đi ngủ." Con gái của bệnh nhân đang hét lên với Tân Nghiên Quân.

"Cô hãy bình tĩnh một chút." Tạ Uyển Doanh thay cho giáo sư xen vào nói.

"Tôi đang rất bình tĩnh. Tôi biết cô chỉ đang là một thực tập sinh, cho nên cô hãy im mồm cho tôi. Tôi không thể bị cô lừa dối như bà nội đó nữa đâu.”

Bệnh nhân và người nhà của họ đôi khi rất hay nói những câu làm tổn thương nhân viên y tế. Làm nghề cứu người này, kết quả cuối cùng lại bị người ta nghi ngờ như vậy, thật rất dễ dàng khiến người ta tức dận mà.

Bị làm phiền cả đêm, Tân Nghiên Quân cảm thấy rằng sự kiềm chế của cô đã đạt đến giới hạn của sự kiên nhẫn có thể. Cô là một bác sĩ nữ, tính tình có thể nói là nhẫn nại và chịu đựng nhất pử lâm sàng, nhưng người nhà bệnh nhân này đêm nay thực sự rất quá đáng khiến cô khó có thể chịu đựng thêm được nữa.





Bình Luận (0)
Comment