Chương 1250: Đàn anh đến rồi
Chương 1250: Đàn anh đến rồi
Anh ta rất nhớ rõ lúc đó mình phạm một chút sai lầm có thể bị Phó Hân Hằng nửa đêm canh ba kêu lên mắng đến không ngủ được.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Thừa Nguyên nhếch lên, vẫy tay với cô: "Đi, đi ăn."
Tạ Uyển Doanh hình như bắt được độ cong quỷ dị trên khóe miệng tiền bối Lý, tim đập thình thịch hai cái.
Đến văn phòng bác sĩ, Ân Phụng Xuân gọi điện thoại xong trở về, ăn mì cua do bạn gái đưa tới.
Bác sĩ Đồng hỏi anh ta: "Khi nào hai người kết hôn?"
Ân Phụng Xuân hắt hơi ra: Kết hôn, anh ta là nghĩ đến vần đề này, nhưng cô ấy không vội.
Bác sĩ Đổng nhớ lại, bạn gái người ta nhỏ hơn mình vài tuổi.
Phát tiểu muốn kết hôn với bác sĩ Ân sao? Tạ Uyển Doanh nghĩ, nếu đúng như vậy thì nhanh thật. Tình yêu thật không thể tin được.
"Mọi người thì sao?" Bác sĩ Đổng quay đầu hỏi mấy cô cậu còn đang độc thân khác.
Một nhóm người được hỏi trực tiếp cho anh ấy một cái nhìn sâu sắc: Anh cho rằng bản thân mình là ông tơ bà nguyệt sao?
Hoàng Chí Lỗi đỡ kính nghĩ, tiểu học muội và đàn anh Tào phỏng chừng sắp rồi.
Sau khi ăn khuya, mọi người đi ngủ. Nửa đêm bác sĩ Đổng làm nhiệm vụ trực ban, không gọi các cô ấy dậy. Tạ Uyển Doanh đi theo giáo sư Tân ngủ đủ năm tiếng đồng hồ trong phòng trực ban. Lúc thức dậy đã là sáu giờ. Đi vệ sinh rửa mặt, thấy giáo sư vẫn đang ngủ, cô đi ra ngoài một mình để giúp giáo sư xem qua thấy bệnh nhân.
Bởi vì tạm thời không có bệnh nhân mới đến, sảnh cấp cứu trống rỗng, hiếm khi thấy yên tĩnh, cảnh tượng bận rộn nửa đêm qua khiến người ta bừng tỉnh như mộng.
Tiếng giày da đạp lên bậc thềm cửa vào sáng sớm đặc biệt làm người ta bừng tỉnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Uyển Doanh đứng lại, quay đầu lại. Thấy ánh nắng vàng ở cửa bao phủ một thân ảnh đẹp trai mặc áo gió màu xám phong trần mệt mỏi, trong lòng cả kinh: Là đàn anh Tào.
Người muốn quần áo phật muốn kim trang, Tào sư huynh không chỉ đẹp trai mà còn rất biết mặc quần áo, mà có vẻ rất có khiếu ăn mặc.
Giáo sư Lỗ nói đàn anh Tào là người rất biết sống, đúng rồi. Tình cờ đây là nhóm người mà cô hâm mộ.
Chờ đã, đàn anh Tào đến khoa cấp cứu của bệnh viện sớm như vậy là xảy ra chuyện gì? Quần áo cũng không cài khuy, chẳng lẽ là vội vàng đến thăm bệnh nhân cấp cứu?
Tào Dũng xông nhanh. Tối hôm qua đàn em ngốc không dám nói cho anh biết sáng nay lại gửi tin nhắn báo cáo, biết được tin tức anh không nói nhiều lời liền cầm áo khoác chạy ra ngoài, lái xe thẳng đến bệnh viện. Tóc không chải, chỉ lo đánh răng rửa mặt, cúc áo gió không cài, lộn xộn.
Cũng may là bác sĩ, có đôi khi vội vàng trở về bệnh viện cứu bệnh nhân như vậy, coi như tương đối quen thuộc.
Có y tá đi ngang qua nhìn thấy anh, lên tiếng chào hỏi: "Bác sĩ Tào."
"Tối hôm qua mọi ngươi vất vả rồi." Tào Dũng đáp.
"Bác sĩ Tào đến sớm như vậy, tìm ai?" Y tá hỏi anh có việc gì đã chạy đến khoa cấp cứu.
"Tìm người." Tào Dũng nói, hai ánh mắt chuyên chú nhìn vào trên khuôn mặt Tạ Uyển Doanh.
Thấy anh không trả lời, y tá vội vàng đẩy xe điều trị tiếp tục đi.
"Đàn anh, là đến thăm bệnh nhân nào?" Tạ Uyển Doanh hỏi, nghĩ mình không biết có thể chỉ đường cho đàn anh Tào hay không.
Chỉ nghe lời này của cô đều biết cô không để chuyện tối hôm qua ở trong lòng. Anh muốn bội phục trái tim cường đại của cô, tim anh bị kinh hãi đến nhảy dựng lên.
Sải bước tới trước mặt cô, Tào Dũng trầm thấp mạnh giọng nói: "Anh tìm em không được sao?"
Đàn anh Tào tìm cô? Tạ Uyển Doanh chớp chớp mắt, nhớ tới chuyện tối hôm qua: "Đàn anh Tào, chuyện kia."
"Anh có thể ôm em không?"
Nghiễm nhiên là bị chuyện tối hôm qua của côdọa sợ. Tạ Uyển Doanh gật gật đầu.
Vươn tay ra, cánh tay rất mạnh mẽ kia bao bọc trên vai cô, là ôm thật sâu, giống như muốn ôm cô vùi vào trong xương tủy của mình. Cảm nhận cô thể của cô trong lòng mình, hô hấp của anh có hơi căng thẳng, trong lòng hơi run rẩy.