Chương 1253: Tình địch xuất hiện
Chương 1253: Tình địch xuất hiện
"Đàn anh Tào đi mua bữa sáng rồi." Đối mặt với sự chất vấn của mọi người Tạ Uyển Doanh nói.
Ồ. Ba người còn lại đã hiểu. Tào Dũng hẳn là người đầu tiên đến trước.
"Tạ Uyển Doanh."
Đối mặt với sự điểm danh của đàn anh Chu, Tạ Uyển Doanh đã sẳn sàng để được quan tâm trở lại.
"Em yên tâm, tôi sẽ không nói gì về em đâu." Chu Hội Thương làm ngược lại với những gì tiểu học muội nghĩ. Anh thực sự muốn xem Tào Dũng có đến không, để xem khi nào tình yêu sẽ đơm hoa kết trái.
Tào Dũng không có ở đây, một người khác ngoài dự liệu của mọi người bất ngờ đến.
Chạy như một cơn lốc vào khoa cấp cứu, người đàn ông quay đầu lại và nhìn thấy Tạ Uyển Doanh, hét lên: “Em có làm sao không?”
Một đám người quay đầu lại, nhìn thấy là Thường Gia Vĩ.
Dân chơi công tử đến đây làm cái gì vậy? Nhậm Sùng Đạt và những người khác đã giúp Tào Dũng đặt ra những dấu hỏi trong đầu họ.
"Không có việc gì đâu. Giáo sư Thường.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
Thường Gia Vĩ như không nghe thấy câu trả lời của cô, đi đến trước mặt cô, nhìn xung quanh vào toàn thân của cô: “Anh ta đụng vào chỗ nào của em?”
"Không đụng"
"Em không bị đụng chạm gì có phải không?" Thường Gia Vĩ liên tục hỏi khẳng định cô không bị xâm phạm.
"Không có đâu." Tạ Uyển Doanh rất khẳng định nói.
"Em không cần vì xấu hổ mà che giấu nó."
“Cậu nói lại lần nữa đi!” Nhậm Sùng Đạt nhảy dựng lên. Tên dân chơi công tử này muốn như thế nào, anh sẽ chỉ hài lòng nếu có chuyện gì xảy ra với học sinh của mình có phải hay không.
"Anh nhầm rồi." Thường Gia Vỹ phủ nhận sự chỉ trích của mình, cau mày nói: "Tôi thật sự rất lo lắng cho em ấy.”
"Cậu lo lắng cho em ấy làm gì?"
"Bởi vì em ấy rất tốt."
Tên dân chơi công tử này, miệng lưỡi tất cả đều là dùng lời ngon tiếng ngọt thôi. Nhậm Sùng Đạt tức giận miệng mình ngốc nghếch, không tìm được lời nào để nói.
"Cậu nghe được thông tin ở đâu vậy?" Từ trong miệng Phó Hân Hằng sao?" Chu Hội Thương hỏi anh làm thế nào biết mà chạy đến đây.
"Đúng vậy, sáng nay tôi đến văn phòng tìm anh ấy, muốn cùng nhau ăn sáng, chợt nghe anh ấy nhắc tới chuyện này.” Trong khi Thường Gia Vĩ đang giải thích tường tận, anh nghĩ đến vẻ ngoài điềm tĩnh của người bạn cùng lớp người máy đó, người thực sự giống Phật hơn Đào Trí Kiệt. Những người khác gọi Phó Hân Hằng là người máy vì phong cách xử lý việc của Phó Hân Hằng,
Thường Gia Vĩ gọi anh ấy là người máy bạn học cũ vì Phó Hân Hằng quá thờ ơ với mối quan hệ nam nữ. Không giống như anh, vừa nghe qua đã thấy nổ rồi.
Bị một người mình không thích đụng vào, đừng nói là con gái, anh là con trai cũng không chịu nổi.
Nghe anh nói như vậy, những người khác chỉ có thể thầm nghĩ: Chẳng lẽ bản dân chơi công tử này lại bị người mình không thích động vào rồi? Vì vậy, khi nghe tin đã nghĩ đến bản thân mình và bị kích thích như vậy.
Thường Gia Vĩ nói với đám người bọn họ: "Mọi người đừng suy nghĩ lung tung!"
"Là anh tự mình nói đấy chứ." Nhậm Sùng Đạt chỉ vào Thường Gia Vĩ.
Thường Gia Vĩ bực bội, đút hay tay vào túi, quay đầu lại thì thấy một người khác đang đi tới cửa.
Người trở về không phải là người trong bệnh viện, mà hình như là người nhà của bệnh nhân.
"Bác sĩ Đào." Một nam một nữa đi vào, người nữ lớn tuổi hơn, nhìn thấy Đào Trí Kiệt liền nhiệt tình gọi bác sĩ.
Là một bác sĩ thường xuyên gặp gỡ người nhà bệnh nhân bên ngoài phòng khám và khoa, đó được coi là một trong những công việc hàng ngày. Đối với việc này, Đào Trí Kiệt bình tĩnh quay lại.
Một nam một nữ đi tới trước mặt Đào Trí Kiệt và nói: "Gặp được xe của bác sĩ Đào ở cửa, liền vào chảo hỏi trước, rất cảm ơn bác sĩ Đào đã giúp đỡ chồng tôi."
"Không có gì." Đào Trí Kiệt nhẹ giọng đáp lại. Lý do chính là do anh là một bác sĩ nổi tiếng, hàng ngày phải đối mặt với quá nhiều bệnh nhân và anh không thể nhớ được người nhà của từng bệnh nhân, đặc biệt là những bệnh nhân đã hoàn toàn khỏi bệnh sau khi được anh ta điều trị. Đành phải hỏi đối phương: "Tìm tôi có việc gì sao?"