Chương 1257: Bảo vệ ngắn hạn
Chương 1257: Bảo vệ ngắn hạn
Người ta nói đi được thì nhất định sẽ đi, sau khi tận mắt nhìn thấy thì có thể yên tâm. Vu Học Hiền hạ quyết tâm, quay đầu lại nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Tào Dũng, hỏi: "Anh mua bữa sáng à? Một mình anh ăn sao?"
“Nhiều hơn một người.” Tào Dũng nói.
“Mua cho Tạ Uyển Doanh sao?”
Sao đối phương đoán có thể đoán chuẩn được như vậy. Tào Dũng có chút sửng sốt.
Vu Học Hiền bắt gặp biểu cảm không thể che giấu trên khuôn mặt anh, buồn cười và cười ra tiếng, như thể anh ấy nhịn không nổi nữa.
Tào Dũng không gài lòng, hỏi anh ấy: "Cậu không mua bữa sáng cho người ta ăn sao?"
"Anh đang nói Khương Minh Châu sao? Tối hôm qua cô ấy không làm ca đêm, hôm nay được nghỉ, đến bệnh viện làm gì?" Vu Học Hiền nói lời này xong biết rõ anh đang gượng gạo, cười đến sắp không kìm được tiếng cười của mình.
Tào Dũng không muốn cùng anh ấy nói chuyện nữa, liền quay đầu bước nhanh đi đến bệnh viện, sợ có người đang đói bụng.
Đến phòng cấp cứu. Nhìn thấy một đám người đứng ở nơi đó, Vu Học Hiền ý thức được có chuyện gì đó đã xảy ra, hỏi Chu Hội Thương: "Sao mọi người lại ở đây?"
Chu Hội Thương bọn họ trong lúc nhất thời khó có thể sắp xếp ra ngôn ngữ, bởi vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra và nó có chút lộn xộn. Con trai của người nhà bệnh nhân sẽ trở thành tình địch của Tào Dũng, thật vất vả bọn họ mới đuổi được anh ấy đi. Tay chơi Thường Gia Vỹ đó đến giải quyết cho xong chuyện rồi quay lại khoa nội trú tiếp quản. Vị đức phật của Đào Trí Kiệt đến chăm sóc anh ấy, nhưng chưa rời đi, đang ở bên ngoài gọi điện thoại.
Nhìn vẻ mặt của hai người này, Vu Học Hiền nhìn thấy Đào Trí Kiệt cầm điện thoại đi lang thang ở hành lang bên ngoài, khi anh ấy đến không để ý nhưng bây giờ anh ấy mới để ý. Trong lúc giật mình, anh ấy hiểu tại sao Tào Dũng mua bữa sáng hôm nay, và hỏi Tạ Uyển Doanh: "Em đang có chuyện gì sao?"
"Không có." Tạ Uyển Doanh xau xua tay với đàn anh.
Đúng là giấu đầu hở đuôi. Khi nhận ra rằng mình đã trả lời quá nhanh, đàn anh Vu chỉ tay vào cô và nói: "Chắc chắn là em đã có chuyện gì đó. Nói, đó là chuyện gì?"
Giáo sư Nhậm có lẽ chỉ mong sao có ai đó nói về cô một lần nữa. Không dễ để đối phó với sự tức giận của đàn anh Vu. Tạ Uyển Doanh muốn nói điểu gì đí trong lòng.
"Hỏi em ấy làm gì, để cho em ấy ăn sáng." Tào Dũng lên tiếng ngăn cản anh ấy, không cho bất kì ai hỏi cô, dùng giọng điệu bá đạo để bao che điểm yếu của mình.
Vu Học Hiền hít một hơi và nhíu mày lại với anh.
Anh nên bảo vệ những điểm yếu của mình. Muốn phê bình giáo dục gì thì cũng phải để người ta ăn trước đã. Với vẻ mặt bình tĩnh, Tào Dũng đi qua giữa những người khác và kéo lấy tay cô.
Bị đàn anh Tào dắt đi, Tạ Uyển Doanh không kịp phản ứng.
Thấy anh vội vàng giải cứu cô như vậy, những người khác chỉ biết cười không nói nên lời.
Khi đến văn phòng bác sĩ, một nhóm người mở túi đồ ăn sáng một cách không khách sáo.
Thấy đám quỷ chết đói này như được đầu thai, Tào Dũng đã âm thầm giấu chiếc bánh bao thịt được chuẩn bị đặc biệt cho tiểu học muội và chuẩn bị để cô ấy ăn một mình.
Tạ Uyển Doanh nhớ rằng giáo sư Tân cũng vẫn chưa ăn cơm, vì vậy liền nhắn tin cho giáo sư. Đàn anh Tào cũng giống như cô bạn nhỏ, rất biết cách đối đãi và mua bữa sáng cho tất cả mọi người.
Sau khi nhận được tin nhắn từ sinh viên, Tân Nghiên Quân đứng dậy và chạy tới văn phòng. Bên trong đột nhiên xuất hiện rất nhiều đồng nghiệp trong các khoa khác nhau, làm cho cô ấy giật mình.
"Bác sĩ Tào." Nhìn thấy có Tào Dũng ở đây, giọng Tân Nghiên Quân trở nên có chút căng thẳng.
Tạ Uyển doanh không ngờ tới rằng giáo sư Tân hình như có chút sợ đàn anh Tào, nhưng cô chỉ nhớ rõ rằng giáo sư Tân lúc ấy nhìn thấy phó giáo sư Nhiếp của bọn họ đều không sợ.
Cô ấy không sợ người máy đó, nhưng cô ấy lại sợ Tào Dũng. Nói về bất cứ ai trong bệnh viện đã làm điều gì đó sai trái và có lương tâm cắn rứt, khi gặp Tào Dũng đều sợ chết khiếp. Tân Nghiên Quân luôn cảm thấy rằng đôi mắt của Tào Dũng, một chuyên gia giải phẫu thần kinh, giống như một thanh kiếm, có thể đâm thẳng vào trái tim của một người.
Hôm nay Tào Dũng tới, hẳn là nên biết những gì đã xảy ra đêm qua.