Chương 1262: Đá vào thiết bản*
Chương 1262: Đá vào thiết bản*
(Đá vào thiết bản*: đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại.)
“Tại sao cậu lại cúp điện thoại vậy?” Chương Tiểu Huệ lo lắng nói với Thẩm Hi Phi, biết rõ việc cúp điện thoại này, tiếp theo nhất định sẽ kinh khủng.
“Anh ta nói là họ Lý có phải không? Người khoa tim mạch, chẳng lẽ đó là Lý Thừa Nguyên sao?” Hoàng Bội Bội nhớ lại Lý Thừa Nguyên là ai, càng sợ hãi hơn: “Tính tình của người đó không được tốt lắm.”
Tay Thẩm Hi Phi run run, nói với hai người bọn họ: “Lúc nãy tớ hỏi hai cậu nên trả lời như thế nào, tại sao các cậu không nói?”
“Trước đó lúc cậu phản bác tớ không phải nói rất hay sao? Cậu xem lại vừa nãy cậu nói cái gì.” Hoàng Bội Bội cãi với cô ta.
“Các cậu im lặng một chút đi.” Chương Tiểu Huệ bảo hai người bọn họ đừng ồn ào, đồng thời nói với Thẩm Hi Phi: “Cậu nhanh chóng gọi lại khoa cấp cứu đi, nói là vừa nãy cậu là vì có việc nên mới cúp ngang điện thoại.”
Người Thẩm Hi Phi run rẫy đến mức không đứng nổi, ngồi phịch xuống ghế.
“Chuyện này cậu không sai.” Chương Tiểu Huệ nói với cô ta: “Chỉ cẩn cậu nói rõ ràng, không phải việc của cậu. Là chuyện của chính khoa cấp cứu bọn họ.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thẩm Hi Phi cổ vũ nói với chính mình.
Hoàng Bội Bội giúp cô ta lấy điện thoại, gọi điện thoại đến khoa cấp cứu.
Tút tút tút. Chị Từ nhận điện thoại, nói với nhóm bác sĩ bên ngoài: “Cô ta gọi điện thoại đến.”
“Cô ta đang đùa giỡn với chúng ta sao?” Chu Hội Thương xông vào cầm lấy điện thoại, trước tiên hung hăng mắng một trận rồi lại nói: “Có bản lĩnh thì cô đừng chạy, đứng yên chỗ đó không được nhúc nhích.”
Thẩm Hi Phi không dám động đậy.
“Giáo sư, em giải thích một chút, tối hôm qua em bởi vì ở khoa phụ sản có chuyện gấp gọi em trở lại....”
“Tại vì sao cô lại cúp điện thoại của chúng tôi?”
“Có y tá gọi em đi ra ngoài, nói là có bệnh nhân đến tìm em...”
“Tôi nghe cô nói chuyện phiếm sao?”
Toàn thân Thẩm Hi Phi không ngừng run rẩy.
Chương Tiểu Huệ nhận ống điện thoại từ trong tay cô ta nói: “Giáo sư, thầy đừng tức giận, cậu ấy bị các thầy dọa cho sợ. Cậu ấy là nói thật đấy ạ. Chuyện tối hôm qua cậu ấy thực sự không biết, là chúng em đến khoa phụ sản nói cho cậu ấy biết. Sau khi cậu ấy nghe xong cũng rất ngạc nhiên và sợ hãi, rất lo lắng cho bác sĩ Tạ. Vừa nãy vẫn luôn hỏi chúng em có nên đến hỏi thăm bác sĩ Tạ hay không.”
Nghe giọng nói bên kia, Chu Hội Thương nhớ lại cảnh tượng xảy ra trước đó ở nhà viện trưởng Ngô, hắt giọng nói: “Cô biết tôi là ai không?”
Trong lòng Chương Tiểu Huệ thở hổn hển.
“Tôi biết con người cô rất giỏi ngụy biện. Tôi khuyên cô nên thành thật bảo cô ta ở yên đó không được đi, chúng tôi lập tức đến.”
Tại sao Chu Hội Thương lại ở khoa cấp cứu. Chương Tiểu Huệ run rẩy theo. Có cảm giác nhóm người ở nhà viện trưởng Ngô ngày hôm đó hiện tại đều đang ở khoa cấp cứu.
Hai tay Thẩm Hi Phi che mặt sợ hãi đến mức òa lên khóc: “Việc này tiếp theo nên làm sao bây giờ? Các cậu nói xem, tớ phải làm sao đây? Tớ còn có thể sống không?”
Hoàng Bội Bội cũng giống như cô ta bị dọa như sắp chết, mặt mũi trắng nhợt không còn chút máu. Sau khi nhóm giáo sư kia đến liệu có bắt lất cô trừng phạt chung hay không.
Chương Tiểu Huệ cố gắng suy nghĩ, quay đầu nói với Thẩm Hi Phi: “Cậu gọi cho giáo sư Chu, nhận sai trước đi.”
Cũng đúng. Thẩm Hi Phi vừa khóc vừa gọi điện thoại cho giáo sư Chu.
Nghe thấy tiếng cô ta bên kia khóc dữ dội, giáo sư Chu vội vàng chạy đến, hỏi: “Tình hình như thế nào? Có bệnh nhân nào tìm sao?”
Là bác sĩ, sợ nhất là gặp phải tranh chấp trong y tế, tất cả những việc khác đều dễ nói chuyện. Ba người Thẩm Hi Phi mồm năm miệng mười nói rõ tình hình cho giáo sư Chu biết.
“Cậu ấy sợ, cô nghĩ xem người ở khoa cấp cứu tối hôm qua đều bị tên khốn nạn đó sờ mó, cậu ấy có thể không sợ sao?” Hoàng Bội Bội nói.
Hóa ra là vì chuyện này. Giáo sư Chu ra hiệu đã rõ, lấy điện thoại gọi đến khoa cấp cứu.
“Quay lại đi, bác sĩ khoa phụ sản gọi điện thoại đến.” Chị Từ lại lần nữa gọi nhóm bác sĩ đang muốn lên lầu.