Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1264 - Chương 1264: Ca Trực Tối Nay Hơi Lộn Xộn

Chương 1264: Ca trực tối nay hơi lộn xộn
Chương 1264: Ca trực tối nay hơi lộn xộn
Chương 1264: Ca trực tối nay hơi lộn xộn




Trong phòng cấp cứu, tiếng bíp bíp của màn hình điện tâm đồ dường như không có dấu hiệu dừng lại, lớn đến mức như thế sắp nổ tung tại chỗ.

Các y tá chạy đi chạy lại giữa phòng cấp phát và phòng cấp cứu với những ống tiêm đầy.

Một bác sĩ ngoại khoa đang ép tim cho một bệnh nhân, mồ hôi chảy như thác từ trên trán anh ta rơi xuống.

Đây là tình hình của khoa nội. Khoa ngoại cũng đang trong tình trạng bận rộn đến mức sụp đổ.

Trên băng ghế dài bên ngoài phòng khám, vài bệnh nhân đang ngồi, tất cả đều đang chờ khoa ngoại làm sạch vết thương và khâu lại. Một số người nhà chờ đợi không được liền đứng dậy, tức giận la hét lớn với bác sĩ: “Chỉ có một bác sĩ khâu vết thương sao? Chúng tôi phải đợi đến khi nào đây?”

Bệnh nhân hoặc không đến, hoặc thích tụ tập lại một nhóm với nhau, các bác sĩ không thể làm gì được.

Bác sĩ bận muốn chết chỉ có thể nhẫn nhịn không cãi nhau với người nhà bệnh nhân.

Khoa cấp cứu giống như một nhà máy sản xuất thuốc súng đang chực bùng cháy. Thấy tình hình này, những bác sĩ nhận ca tiếp theo đương nhiên là chạy với tốc độ cao, huy động adrenaline trong toàn thân để chuẩn bị cho đêm nay.

Tạ Uyển Doanh ở hành lang trông thấy bóng lưng của bác sĩ Đổng, kêu lên: “Giáo sư Đổng...”

Không nghe cô gọi, bác sĩ Đổng chạy vội đến phòng quan sát.

Thấy thế, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng chạy theo.

Trong phòng quan sát chật kín bệnh nhân, người nhà chen chúc ở cửa ra vào, bác sĩ khó khăn đi qua chỗ đó. Giường và ghế bên trong không đủ ngồi, có người nhà bệnh nhân ngồi phịch dưới đất, bởi vì quá mệt.

Thở hổn hển, bác sĩ Đổng tìm được đồng nghiệp làm ban ngày, hỏi thăm: “Tình huống như thế nào vậy?”

“Hôm nay rất bận rộn, anh cũng đã thấy rồi đó. Tôi đoán rằng tình trạng tối nay của các anh cũng không ổn. Bác sĩ Trần ở trong phòng cấp cứu không thể nào ra ngoài được. Anh tốt nhất là lại đi đến giao phó bệnh nhân cho anh ta đi.” Đối phương nói.

“Bệnh nhân bên trong phòng cấp cứu như thế nào?” Bác sĩ Đổng hỏi, lo lắng ca làm mình sắp tiếp nhận.

“Nhồi máu cơ tim, đưa đến quá muốn.” Đồng nghiệp nói.

Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, nhất định phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, bằng không khả năng sẽ đến chữa không kịp.

“Phẫu thuật can thiệp không được, sao không bảo khoa tim mạch xuống?” Bác sĩ Đông hỏi.

“Lúc đến đồng tử đã giãn ra, thần tiên cũng không cứu được.”

Bác sĩ Đổng thở dài, bác sĩ không phải thần tiên mà.

“Giáo sư Đổng.” Tạ Uyển Doanh chạy đến sau lưng giáo sư, nói.

Quay lại phía cô, bác sĩ Đổng nói: “Thầy bảo lớp trưởng lớp em đi tìm em và giáo sư Tân của em.”

“Giáo sư Đổng, giáo sư Tân ở đây sao?”

“Cô ấy sắp điều xe ra rồi. Em nhanh chạy đến bên kia xe cấp cứu đi.” Giáo sư Đổng chỉ đường cho cô.

Khi giao ca ngày và ca đêm, 120 gọi điện yêu cầu bệnh viện bọn họ điều xe. Nếu thời điểm này, nên thuộc về bác sĩ trực ca đêm đến khám, thêm nữa hai vị bác sĩ trực ca ngày đã quá bận rộn. Thế nên, bác sĩ Đổng ở trong điện thoại đã bàn bạc xong với Tân Nghiên Quân, anh ta phụ trách tiếp nhận công việc của đồng nghiệp ban ngày, Tân Nghiên Quân phụ trách điều xe.

Nhận được chỉ thị của giáo sư Đổng, Tạ Uyển Doanh xoay người co cẳng chạy ra bên ngoài.

Xe cấp cứu đã sẵn sàng và dừng lại trước cửa khoa cấp cứu. Y tá xách bộ dụng cụ sơ cứu chạy vào xe cấp cứu.

Tân Nghiêng Quân đang nhận cuộc điện thoại 120 nói chuyện với y tá cấp cứu qua, để tìm hiểu càng nhiều càng tốt về tình hình của bệnh nhân tại hiện trường trước khi điều xe, đồng thời chuẩn bị nhiều thứ để tránh nhầm lẫn sau khi đến hiện trường.

Nhạc Văn Đồng đứng ở phía sau cô, cũng nghe y tá báo cáo.

“Trường học gọi điện thoại đến cầu cứu, một học sinh cấp 2, đột nhiên ngất xỉu. Cụ thể tình huống như thế nào dẫn đến té xỉu, 120 không nói rõ, người gọi điện thoại ở hiện trường cũng nói không rõ ràng.” Y tá nói.

Nếu học sinh té xỉu, là bởi vì bị tụt huyết áp sao? Hay chóng mặt do hạ huyết áp thế đứng đột ngột?





Bình Luận (0)
Comment