Chương 1266: Hiện trường hỗn loạn
Chương 1266: Hiện trường hỗn loạn
Kết cấu giao thông trong trường phức tạp, thể hiện ở chỗ xe cấp cứu mới chạy chưa được 2 phút đã bị bắt dừng lại, phía trước xe không thể lưu thông được.
Nhân viên y tế buộc phải xuống xe. Tân Nghiên Quân hỏi bảo vệ cổng trường: “Bệnh nhân đâu?”
Bảo vệ nói: “Có thể là ở nhà thể dục ở phía sau tòa nhà dạy học.”
Bác sĩ và y tá quay đầu. Một toàn nhà dạy học rất cao và lớn đứng sừng sững phía trước, cần phải đi băng qua từ đây đến nhà thể dục chỗ bệnh nhân. Xe cấp cứu lại không thể lái thẳng đến nhà thể dục? Đây là kết cấu giao thông kiểu gì vậy?
Trường học cũ, muốn thay đổi lại cũng không dễ dàng.
Bệnh nhân là học sinh, giáo viên của trường học đâu rồi? Có thể là ở bên cạnh học sinh không dám rời đi. Quan trọng nhất là 2 chữ vừa rồi bảo vệ mới nói “có thể”, hình như bảo vệ cũng không rõ tình hình của bệnh nhân.
Đối với điểm này, bảo vệ thừa nhận: “Có thể sau khi xảy ra chuyện học sinh tự gọi cho bệnh viện. Tôi vừa nhận được thông báo không lâu trước khi mọi người đến. Chưa kịp đi xem, không có người chỉ có mình tôi phụ trách trông cửa chính. Trường học tan học mọi người vốn dĩ đều đã đi về hết. Học sinh này không nghe lời, sau khi tan học tự ở lại trong trường học chơi bóng rổ rồi xảy ra chuyện.”
Bình thường lúc học sinh đi học có giáo viên trông coi, tình hình học sinh thế nào giáo viên và nhà trường đều nắm rõ. Rất nhiều tai nạn ở trường học là xảy ra vào ngoài thời gian quản lý của trường học. Tan học rồi, chắc hẳn toàn bộ học sinh và giáo viên đều rời khỏi trường về nhà.
Nếu học sinh không về nhà, giáo viên cũng không thể cứ ở trong trường cùng với học sinh. Giáo viên dạy học xong rất mệt, muốn về nhà chăm sóc người nhà và chuẩn bị giáo án buổi tối. Vì vậy trường học sẽ đợi sau khi mọi người rời đi gần hết mới tiến hành dọn dẹp trường, để học sinh rời khỏi trường học, rất sợ trong tình huống không có người trông coi lại có học sinh xảy ra tai nạn.
Học sinh trung học, ở giai đoạn dậy thì, so với học sinh tiểu học chơi đùa càng hăng lại không có tiết chế, các động tác điên cuồng nào cũng có thể làm ra. Trường học hiểu rõ đặc điểm trẻ ở giai đoạn dậy thì này nên càng sợ những chuyện như này hơn bất cứ ai.
Bảo vệ nói: “Tôi đã đi đuổi chúng nó đi về rồi, chúng nó lại lén lúc tôi không chú ý tự chạy đến nhà thể dục chơi, chắc chắn là vậy. Gọi cho bệnh viện mọi người chứ không dám tìm tôi trước.”
Không có người trông coi, vào lúc xảy ra tai nạn mà nói giống như lúc gặp phải xui xẻo, không có tập thể cứu người, chỉ có các em học sinh chưa đến tuổi vị thành niên tự cứu mình, hỗn loạn là điều bình thường.
Xe cấp cứu không đi qua được, nhân viên y tế cầm lấy các vật dụng như túi khí ô xy, hộp cứu thương trên xe cấp cứu, chuẩn bị tự mình mang vác vật dụng chạy đua với sinh mệnh. Mấy người vừa vào tới tòa nhà dạy học, cuối cùng giáo viên của trường học cũng xuất hiện.
Một giáo viên nữ đeo mắt kính khoảng hơn 50,60 tuổi, chạy đến thở hổn hển, thấy nhân viên y tế thì vẫy tay gọi lớn: “Ở bên này, nhanh lên.”
Giáo viên dẫn đường, mấy nhân viên y tế chạy nhanh theo sau giáo viên nữ, trên đường không hỏi tình hình. Bởi vì giáo viên nữ chạy nhanh muốn tắt thở, bác sĩ sợ rằng lại có một bênh nhân khác cần cấp cứu ở hiện trường. Hơn nữa muốn nhanh thấy bệnh nhân.
Giáo viên nữ hỏi các bác sĩ: “Sao mọi người lại đi vào từ cổng trước?”
Sai rồi, xe cấp cứu nên đi vào từ cổng sau. Theo như giáo viên nữ giới thiệu, nếu như đi vào từ cổng sau trường học, cửa vào có thể đi thẳng đến nhà thể dục chỗ bệnh nhân.
Liên quan đến sự khác biệt giữa cổng trước và cổng sau, khoa cấp cứu bệnh viện không nhận được trong thông báo điện thoại của 120, học sinh gọi điện thoại cho 120 không nói rõ những việc cần chú ý này.
“Là học sinh gọi điện thoại.” Giáo viên nữ nói, “Chắc chắn không phải là giáo viên chúng tôi gọi. Nếu giáo viên chúng tôi gọi thì sẽ đều biết phải nói điều này.”