Chương 1268: Còn thở hay không
Chương 1268: Còn thở hay không
Bị mấy chục đôi mắt trẻ con nhìn, nhân viên y tế đến hiện trường ít nhiều cũng cảm thấy áp lực.
“Cách xa ra một chút.” Giáo viên nữ khua tay, kêu đám học sinh đừng vây xung quanh chỗ này để xem, và đừng quấy rầy nhân viên y tế cứu người.
Các em học sinh chỉ có thể bất đắc dĩ lui về sau, chúng lui về sau với khoảng cách mười mấy mét theo như giáo viên yêu cầu. Ai cũng không muốn đi, trái tim như bị treo ngược khi nhìn thấy bạn học của chúng nằm bất động ngay đó.
Một vài học sinh thì thầm to nhỏ với nhau: “Hai bác sĩ đó hình như không lớn hơn chúng ta bao nhiêu tuổi đâu.”
Người mà chúng đang nói tới là Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng, hai người bọn họ đều đang ở độ tuổi ngoài hai mươi, có vẻ ngoài gần giống với những học sinh trong độ tuổi còn đang học tập tại trường trung học.
Nhân viên y tế mang dụng cụ cấp cứu đến bên cạnh người bệnh.
Lúc này đã gần một giờ mười lăm phút khi nhận được cuộc gọi từ 120, thời gian này đối với một bệnh nhân đang cần cấp cứu mà nói chắc chắn rất đáng sợ, là chuyện liên quan đến sống chết.
Tân Nghiên Quân hoàn toàn không dám xem đồng hồ. Chỉ biết rằng từ lúc xe cứu thương được đưa đến trường học cho đến giờ, cô ấy đã dựa vào trực giác của bác sĩ mà biết rằng đã có chuyện không hay.
Một hiện trường cấp cứu vô tổ chức, ngay cả xe cứu thương cũng chẳng có ai chỉ đạo lái xe trước, giáo viên ở trường học thì biết tình hình chậm trễ.
Nếu tình trạng của bệnh nhân nhẹ, kéo dài thời gian một chút cũng không sao. Nếu không, dây dưa ở đây thêm một phút một giây nào nữa thì sẽ rất nguy hiểm.
Không thể nói rằng giáo viên và học sinh ở hiện trường không quan tâm đến cậu học sinh này.
Nhìn thời tiết vào mùa thu hơi se lạnh, giáo viên không dám để học sinh bị bệnh nằm trên nền đất lạnh như băng của nhà thể chất, những học sinh khác cũng hợp sức khiêng người bệnh lên nằm trên băng ghế.
Chỉ là, việc để bệnh nhân nằm trên băng ghế hay là nằm trên nền đất thực sự không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng nhất là cần kịp thời đưa bệnh nhân đến bệnh viện. Bất kể là giáo viên hay học sinh ở hiện trường đều không làm được điều này.
Vào khoảnh khắc khi nhìn thấy sắc mặt của bệnh nhân, trong đầu của các nhân viên y tế đều chỉ có thể nghĩ ra được hai chữ: thôi xong.
Một cậu bé mười lăm tuổi, thừa cân, mặt mày trắng nhợt, đôi môi tím tái.
“Còn thở.” Giáo viên nam nói với bác sĩ.
Đây gọi là còn thở gì chứ! Bác sĩ đến hiện trường muốn rơi nước mắt.
Tân Nghiên Quân xông đến bên cạnh đầu bệnh nhân, bật đèn pin lên để kiểm tra đồng tử của bệnh nhân.
Tạ Uyển Doanh nhớ tới bệnh nhân trong phòng cấp cứu ở bệnh viện lúc trước, trong lòng thầm nghĩ: Tình trạng của học sinh này có lẽ không khác với người đó lắm.
Hình như bệnh nhân còn sống, trong cổ họng có tiếng òng ọc giống như tiếng đờm bị tắc. Y tá vừa nghe thấy thì thốt lên với phản ứng hoàn toàn chuyên nghiệp: “Ôi chao, không có máy hút.” Nói xong, cô ấy muốn chạy trở lại xe cứu thương lấy một số dụng cụ sơ cứu khác, bao gồm máy khử rung tim AED.
Nghe nói như vậy, giáo viên nữ nói: “Tôi đi sắp xếp, tôi sẽ nhờ bảo vệ của trường dẫn đường cho tài xế của mọi người, để cho xe cấp cứu đến cổng sau của trường chúng tôi, mọi người không cần phải chạy.”
Vài học sinh nhiệt tình nghe thấy vậy cũng xôn xao hưởng ứng: “Cô ơi, chúng ta đi dẫn đường cho xe cứu thương đi.”
Trong mắt các học sinh và giáo viên ở đây, chỉ cần cậu học sinh này còn thở, bác sĩ đến thì sẽ được cứu.
Chỉ có bác sĩ mới hiểu rõ: không thể cứu được.
Theo ánh đèn pin của Tân Nghiên Quân chiếu vào, đồng tử của bệnh nhân có dấu hiệu giãn ra cố định, sau khi não bộ thiếu oxy thì xảy ra hiện tượng chết não.
“Hãy đặt cậu ấy xuống đất.” Sự việc đã đến nước này, Tân Nghiên Quân không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng cấp cứu ngay tại hiện trường cho cậu ấy lần nữa. Cô ấy vẫn không thể lập tức nói với những người đang ở hiện trường lúc này rằng: Cậu bé này sắp chết rồi, không thể cứu được nữa.
Giáo viên vừa nghe bác sĩ nói như vậy, bèn bắt tay vào giúp nhân viên y tế chuyển bệnh nhân từ trên ghế xuống đất.