Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1299 - Chương 1299: Quyết Định Của Lớp Trưởng

Chương 1299: Quyết định của lớp trưởng
Chương 1299: Quyết định của lớp trưởng
Chương 1299: Quyết định của lớp trưởng




Trong lòng Tân Nghiên Quân dao động như một chiếc thuyền.

Trong đầu Tạ Uyển Doanh nghĩ làm thế nào để nhanh chóng thúc đẩy mọi người đưa ra quyết định, cô không muốn do dự rồi lại để phải hối hận như chuyện trước khi trọng sinh.

Một mình cô nói chuyện có thể không đủ phân lượng, chỉ có một mình cô đơn thương độc mã, mắt thấy rất khó nói qua những người khác ở đây. Lúc này, thanh âm của một người khác vang lên, khiến cô rất ngoài ý muốn. Lớp trưởng Nhạc bên cạnh cô lên tiếng.

Giọng nói của Nhạc Văn Đồng bình tĩnh mà vững vàng, không tương xứng với tuổi trẻ của cậu mà mang theo phong cách ổn thỏa của một lãnh đạo sinh viên: "Giáo sư Tân, em đồng ý quan điểm của Tạ Uyển Doanh.”

Lớp trưởng cool ngầu không thích nói chuyện đã đứng về phía cô!

Mí mắt Tạ Uyển Doanh chớp chớp. Theo những gì mà cô từng biết về lớp trưởng, hình như chưa bao giờ cậu ủng hộ cô. Đừng nhìn lớp trưởng cũng trạc tuổi cô mà nhầm, cậu xử sự ổn định giống như một ông già, thuộc về phái bảo thủ trăm phần trăm.

Con nhà bác sĩ, đối với nghề bác sĩ xem như đã đã có kiến thức rộng rãi, từ lâu đã có tâm lý của bác sĩ già phải tứ bình bát ổn*. Ai bảo trên lâm sàng có quá nhiều tranh chấp y tế chứ.

Chỉ có thể nói, lớp trưởng cũng nhìn không vừa mắt tất cả những gì phát sinh trước mắt sao?

Đúng vậy, cậu không thể chịu đựng được nữa. Đã nghe người lớn tuổi trong gia đình nói về nhiều rủi ro nghề nghiệp của bác sĩ. Vì vậy, ngay từ khi bắt đầu gặp cô, cậu luôn ngạc nhiên trước hành động thẳng thắn và liều lĩnh của cô. Mỗi lần cậu đều nghĩ cô sẽ bị lật xe và hối hận, nhưng kết quả là cô chưa từng lật xe cũng không hối hận.

Có lẽ cậu đã sai, đặc biệt là đêm nay không giống như trước đây. Lý do tương tự của chủ nhiệm Đường đã kích thích nghiêm trọng đến thế giới nội tâm của cậu. Tại sao cậu lại chọn làm bác sĩ? Không phải là để tránh cho loại tình huống như của chủ nhiệm Đường phát sinh sao? Đến bây giờ cậu muốn trở thành một bác sĩ phẫu thuật thần kinh, muốn đi theo đàn anh Tào mà còn có thể tiếp tục học chủ nhiệm Đường làm kẻ hèn nhát sao? Không thể.

Thì ra lúc trước cậu tồi tệ nhất không phải là không có kỹ thuật, mà là không có dũng khí. Cậu không thể làm bác sĩ như chủ nhiệm Đường, nhất định từ giờ trở đi phải có dũng khí, dũng khí giống như cô.

"Giáo sư Tân, mời cô quyết định ạ." Nhạc Văn Đồng phun ra mấy chữ rất có trọng lượng này.

Một người lãnh đạo nhóm sinh viên nói chuyện khác với lời nói của các bạn cùng lớp khác. Loại bất đồng này có thể khiến giáo sư bên trên đưa ra quyết định.

Chỉ nghe lớp trưởng nói mấy câu này, từng câu từng chữ đều như búa bổ, đẹp trai ngây người. Trong lòng Tạ Uyển Doanh nghĩ, đừng trách nam sinh cả lớp đều nhận định lớp trưởng Nhạc là một thanh niên rất đẹp trai, chỉ là có biệt danh là Hồ Lô.

Tân Nghiên Quân nhìn hai sinh viên vừa nói chuyện, trái tim tựa như được sinh viên tiêm thuốc tăng lực, nội tâm dâng trào.

Tiêu Dương thấy thế cực kỳ lo lắng, nhíu mày với Nhạc Văn Đồng đang lên tiếng, giống như đang oán giận: Cháu trai của viện trưởng sao có thể như vậy? Lúc này không đứng về phía bác sĩ Tuyên Ngũ bọn họ mà lại đi khuyến khích bác sĩ Quốc Hiệp mạo hiểm? Cậu chưa bao giờ nhận được giáo dục của gia đình sao?

Đối với việc này, Nhạc Văn Đồng tiếp tục rất trầm ổn nói với Tiêu Dương: "Anh quay đầu lại nhìn một cái.”

Ý cậu là sao? Nghe lời này của cậu, Tiêu Dương quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện bác sĩ Vương vừa đứng bên cạnh đã không thấy bóng dáng.

Cái này, gã đó đã bỏ chạy. Tân Nghiên Quân và Tạ Uyển Doanh đều kinh ngạc khi bác sĩ Vương biến mất, sững sờ trong giây lát. Chỉ có thể nói, lớp trưởng Nhạc rất để ý những người này, đã sớm lưu ý tới động tĩnh bên này.

"Bác sĩ Vương đâu?" Tiêu Dương kinh ngạc nói. Ngỡ ngàng vì đồng nghiệp lặng lẽ rời đi trong tình huống bệnh nhân đang cần cấp cứu, suýt chút nữa làm rơi chiếc kính trên sống mũi.

Y tá nói với anh ta: "Bác sĩ Vương nói, hãy nghe chủ nhiệm Đường, để cho bệnh nhân ở lại đây là vô ích. Khoa nội trú trên lầu gọi anh ta trở lại, anh ta có những bệnh nhân khác chỉ có thể đi trước. Nếu không thì bác sĩ Tiêu nhìn xem thế nào?”

Bảo anh ta xử lý sao? Ai bảo anh ta là bác sĩ khám bệnh đầu tiên chứ? Tiêu Dương cảm giác mình bị rơi xuống hố lớn.





Bình Luận (0)
Comment