Chương 1303: Thật không may
Chương 1303: Thật không may
Bạn học này đến giờ này cũng không quên giẫm cho cô ấy một cước, Tân Nghiên Quân hậm hực: "Đúng, làm sao vậy?
"Nếu đúng, chứng tỏ đầu óc cô rất tỉnh táo. Cô không thể, hãy để em ấy hướng dẫn cô.” Lý Thừa Nguyên nói.
Lời này, có tính là bạn học khoa phẫu thuật lạnh như băng này đang an ủi cô ấy hai câu. Tân Nghiên Quân nghĩ.
"Có em ấy hướng dẫn cô, đợi lát nữa tay cô cầm dao mổ ngàn vạn lần không được run." Lý Thừa Nguyên dặn dò cô ấy.
Cô ấy sai rồi, bạn học phẫu thuật này từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, không có ý định an ủi cô ấy nửa câu, chỉ nghiêm khắc cảnh cáo cô ấy không được run tay.
“Cậu cứ yên tâm đi!” Tân Nghiên Quân thề.
Y tá của Huyền Vũ đã chuẩn bị sẵn dụng cụ phẫu thuật.
Tân Nghiên Quân đưa sinh viên mặc áo phẫu thuật dùng một lần. Y tá bên cạnh giúp bọn họ cầm điện thoại di động giữ cho thông tin liên lạc với Quốc Hiệp được kết nối.
Không có thời gian, trước tiên để chuẩn bị cho da của người bị thương, khử trùng, xác định điểm chọc.
Thao tác của họ bắt đầu, thương tình người bị thương không có thời gian chờ đợi. Lý Thừa Nguyên chạy đến phòng phẫu thuật đang tiến hành phẫu thuật.
"Bác sĩ Tào."
Tào Dũng ngồi trên ghế phẫu thuật chính, hai mắt hướng về phía kính hiển vi phẫu thuật thần kinh, không dời nửa tấc, phảng phất như tai điếc không nghe thấy.
Người phụ giúp bân cạnh anh, Tống Học Lâm cũng không dám động đậy.
Điều quan trọng nhất của phẫu thuật thần kinh là phải ổn định tay, tiến thêm một bước so với yêu cầu bên phẫu thuật gan và mật, đòi hỏi phải đạt đến giới hạn ổn định của con người. Chỉ vì phẫu thuật thần kinh đòi hỏi độ chính xác quá mỏng, một chút khác biệt sẽ làm cho bệnh nhân bị tàn tật hoặc trở thành một người thực vật vĩnh viễn. Tâm lý của bác sĩ phải ổn định hơn bất kỳ bác sĩ khoa nào khác.
Người trợ lý hai, cơ bản không có việc gì chỉ phụ trách việc học tập quan sát, chỉ nhìn các giáo sư làm phẫu thuật cũng đổ mồ hôi. Mồ hôi nặng nề áp chế hô hấp, hơi thở sau khi đeo khẩu trang vừa nghẹn vừa xao động. Phẫu thuật thần kinh mất một thời gian dài, và yêu cầu các bác sĩ phẫu thuật duy trì sự tập trung cao độ không thể chấp nhận được trong một thời gian dài, sẽ làm cho tâm lý không đủ ổn định trong một cơ thể muốn nổ tung.
Lâm Hạo phải bội phục lớp trưởng giỏi giang của mình. Nhạc Văn Đồng một lòng chỉ muốn khiêu chiến làm bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Không giống Lâm Hạo, chỉ thoáng cảm nhận được cảm giác phẫu thuật thần kinh đã muốn đầu hàng.
Còn có vị tài tử Bắc Đô đối diện này, người ta được xưng là tài tử thật sự có thể ổn định. Giống như Triệu Điềm Vỹ nói, cho dù tính cách của người này không được vui vẻ lắm, nhưng người ta có thực lực này nhất định phải thừa nhận.
Bầu không khí này trong phòng phẫu thuật, giống như bầu không khí bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, có nghĩa là phẫu thuật tiến hành đến giai đoạn then chốt. Là một bác sĩ phẫu thuật rất hiểu rõ tình huống này, Lý Thừa Nguyên trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm quá không trùng hợp. Chuyện cho tới bây giờ, anh ta cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh chờ một chút, không thể quấy nhiễu phẫu thuật hiện trường.
Mọi người thường nói, người nhà bác sĩ phẫu thuật xảy ra chuyện, mình ở trên bàn phẫu thuật cũng không cách nào rời đi, chỉ chính là thời điểm như vậy.
Kế tiếp chỉ có thể trông cậy vào bản lĩnh của bác sĩ phẫu thuật, xem có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề trong tay mình rồi lại đi cứu người của mình hay không.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lý Thừa Nguyên nghiêm túc. Anh ta tin tưởng Tào Dũng có thực lực này, trong lòng có chút lo lắng nằm ở việc thời gian không đợi người. Có lẽ anh ta nên nói trong điện thoại kêu Tân Nghiên Quân chờ một chút mới bắt đầu. Chỉ là anh ta không xác định tình huống của chị Từ có thể chờ thêm một chút hay không?
"Tình hình của người bị thương phải đặt máy thở chưa?"
Nhận được câu hỏi của Tào Dũng, Lý Thừa Nguyên sửng sốt một giây rồi mới phản ứng lại. Tào Dũng trước đó đã nhận được thông báo hẳn là đại khái hiểu rõ tình huống rồi, nói.