Chương 1318: Hãy suy nghĩ lại
Chương 1318: Hãy suy nghĩ lại
Toàn bộ sự việc tối nay đầy những thăng trầm mà cho đến nay cậu ta vẫn chưa hình dung ra được, bao gồm cả việc làm thế nào những người từ Quốc Hiệp có thể làm được điều mà cậu ta và bác sĩ Vương không thể làm được.
Khi tiền bối Ngụy Quốc Viễn đột nhiên gọi điện thoại cho cậu ta, Tiêu Dương đã như chết lặng.
“Tại sao anh không giúp cô ấy cầm máy khoan, để cô ấy cầm dao mổ cho bác sĩ nội khoa?” Ngụy Quốc Viễn hét vào mặt cậu ta.
"Mọi người trong khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện chúng ta đều nói rằng ca phẫu thuật này không thể thực hiện được. Tôi có nên giúp cô ấy cầm con dao mổ này không?" Tiêu Dương cảm thấy mình sắp chết vì bất bình, nói.
"Khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện chúng ta, không phải tôi đã nói với cậu sao? Họ là Lý Thiết Quải. Cậu có muốn học hỏi từ bọn họ không?"
Tiêu Dương không thể hiểu được Lý Thiết Quải có ý gì trong miệng của tiền bối Ngụy.
"Theo nghĩa đen, thật sự là một đám thích chống gậy, cậu cảm thấy bọn họ làm được cái gì?"
Hóa ra ý của tiền bối Ngụy là những người này bị khiếm khuyết về kỹ thuật. Tiêu Dương đưa tay sờ sờ đầu, cảm thấy những lời tiền bối nói thực sự là quá khó lường khó đoán ra được.
Không chỉ bị khiếm khuyết về kỹ thuật, dẫn đến sự tự tin của một bác sĩ bị cũng đã bị cứng đờ vô hiệu hóa, nó còn xúc phạm nghiêm trọng đến người khuyết khiếm. Bởi vì người khiếm khuyết rõ ràng tự tin vào bản thân hơn những người còn lại trong nhóm. Vì vậy, hãy cho họ biết một số chuyện cũ của Lý Thiết Quải để tránh làm hại những người vô tội.
"Tối nay thật là một cơ hội tốt. Nếu cậu giúp cô ấy cầm con dao phẫu thuật này, chắc chắn lão đại khoa phẫu thuật thần kinh của Quốc Hiệp sẽ đưa ra hướng dẫn. Kết quả là, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu lại đứng bên cạnh, để Tuyên Ngũ chúng ta bị mọi người cười nhạo. Ngay cả dao mổ cũng không dám cầm, để một bác sĩ thay thế chúng ta cầm nó.”
Càng bị tiền bối mắng, Tiêu Dương càng không ngẩng đầu lên được.
"Khoảng cách chênh lệch giữa cậu và Tạ Uyển Doanh không nhỏ chút nào." Ngụy Quốc Viễn tàn nhẫn nói ra lời này với cậu ta.
Tiêu Dương thẳng lưng lên, như thể cậu ta bị mấy lời này đâm vào xương sống.
"Cậu có biết khoảng cách chênh lệch giữa cậu và cô ấy là ở đâu không? Tôi có thể nói rõ ràng với cậu, lấy biểu hiện này của cậu đêm nay, cô ấy nhất định đã vĩnh viễn vượt qua mặt cậu.”
Sắc mặt Tiêu Dương tái nhợt, bị người phía sau đuổi kịp mới là chuyện kinh khủng nhất. Lý do cậu ta sở dĩ chú ý đến Tạ Uyển Doanh, chính là bởi vì Tạ Uyển Doanh có thể sẽ tốt nghiệp trong một năm nữa.
"Cậu nên tự kiểm điểm lại bản thân mình đi." Ngụy Quốc Viễn cáu kỉnh, bỏ điện thoại xuống một cái đốp.
Tiêu Dương hít sâu vài hơi, cậu ta tuyệt đối không thể thua người phía sau.
Hơn nữa, sau khi Nhạc Văn Đồng nhận được điện thoại của bác cả mình, nghe người đối diện nói chuyện, càng nghe ánh mắt càng tối sầm lại, ánh sáng mờ ảo trong mắt cậu giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào trong bóng tối. Tạ Uyển Doanh đứng ở bên cạnh cậu cảm thấy như vậy, không thể không nghĩ đến lớp trưởng đang có chuyện gì vậy.
Lý Tuế Minh nói qua điện thoại với cháu trai: "Chủ nhiệm Đường nói cháu đã làm rất tốt, rất tuyệt, cháu thực sự đã học được rất nhiều thứ ở Quốc Hiệp, tương lai nếu trở về Tuyên Ngũ, nhất định là một chuyện rất tốt."
Ông ấy có điên không? Trở về Tuyên Ngũ?! Đánh chết cậu cậu cũng không muốn. Cậu chỉ muốn ở lại bên cạnh đại ngưu như đàn anh Tào mà thôi. Chủ nhiệm Đường muốn mời ai tìm ai đi thì tìm, cả đời cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với người này chứ đừng nói là đi theo người này làm việc.
"Cháu muốn ở lại Quốc Hiệp." Nhạc Văn Đồng nói.
Lý Tuế Minh dường như sửng sốt khi nghe câu trả lời của: "Cháu chắc chắn chứ? Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau khi cháu tốt nghiệp, không cần vội.”
Cháu trai đang chỉ là một sinh viên và chưa hiểu chuyện cho đến khi nó tốt nghiệp. Có nhiều khía cạnh cần xem xét khi lựa chọn con đường sự nghiệp. Không thể chỉ nói giáo sư nào mà bản thân nghĩ là tốt hơn khi đang học, bản thân không thể quyết định giáo sư nào mà mình muốn làm việc cùng.
Nhạc Văn Đồng cất điện thoại, cũng sẽ không lựa chọn cãi nhau với bác cả của mình vào lúc này.