Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 135 - Chương 135 - Bị Xử Lý (1)

Chương 135 - Bị xử lý (1)
Chương 135 - Bị xử lý (1)

“Thú vị thật. Cô không biết người trực tổng đài bệnh viện là ai luôn.” Mặt Đào Trí Kiệt giống như cười mà không phải cười, có thể thấy được vở hài kịch ngoài dự tính này của anh ta rất đẹp mắt.

Chương Tiểu Huệ nóng nảy: “Không phải, em gọi điện thoại nhưng đối phương không nghe, không thấy người trả lời. Cho tới bây giờ người cầm máy tổng đài bệnh viện chính là điện thoại bệnh viện đưa cho người trực tổng bệnh viện, em chưa có gặp người nào trước đó nên đâu thể biết là ai.”

“Cô nói không sai. Vấn đề là cô có gọi điện thoại cho người trực tổng đài bệnh viện hay không, chỉ cần tra ghi chép cuộc gọi nhỡ của tổng đài bệnh viện sẽ biết ngay cô có gọi tới hay không.” Đào Trí Kiệt quay người lại nhắc nhở cô ấy.

Chương Tiểu Huệ lại đổi giọng: “Chẳng lẽ là em bấm sai số tổng đài bệnh viện rồi?” Dứt lời, một tay cô ấy vuốt nhẹ mái tóc trên đầu, tỏ vẻ cho nhiều người thấy rõ chính mình vô tội.

“Khả năng có thể lúc đầu bấm sai hay không…” Thường Gia Vĩ nói được một nửa. bỗng dưng nhận ra ánh mắt của bạn học Phó Hân Hằng thoáng cái đóng chặt miệng.

“Bác sĩ Chương Tiểu Huệ.”

Giọng nói này, là viện trưởng Ngô.

Kỳ thực những người đang ngồi đều rất thông minh, tất cả đều là bác sĩ và là học bá, làm sao không phát giác ra lãnh đạo lớn về nhà.

Tiếng viện trưởng Ngô nói vọng ra, tập thể những người còn lại nhỏ giọng lại chờ lãnh đạo lớn đến xử lý.

Chương Tiểu Huệ đứng dậy, giả vờ điềm tĩnh như chưa có việc gì xảy ra, dù sao chuyện này trước đó không tra rõ nên ai cũng không nói chính xác được là cô ấy sai. Có lẽ không ai sai đâu.

Đi đến trước mặt cô ấy, viện trưởng Ngô nói: “Mỗi người đều khó mà không phạm phải một vài sai lầm. Khi phạm lỗi, bản năng con người là tìm cớ chối bỏ. Nhưng bác sĩ không giống vậy. Nếu bác sĩ làm như vậy, bệnh nhân có thể sẽ chết.”

Viện trưởng cho rằng cô ấy sai rồi? Chương Tiểu Huệ ngạc nhiên, bắt đầu không nói ra câu nào.

“Tôi không biết em đang sợ hãi cái gì ở đây.” Viện trưởng Ngô chỉ rõ: “Việc này vốn dĩ là do tình huống của bệnh nhân vô cùng phức tạp dẫn đến em phán nhầm. Đồng nghiệp có ý tốt nói ra cho em hiểu, nhắc nhở em chấp hành quy định khám và chữa bệnh có thiếu sót, muốn em phải chú ý lần sau. Đó cũng vì giúp em cải thiện và trưởng thành hơn để làm một bác sĩ tốt. Em ra sức phủ nhận để làm cái gì?”

Chương Tiểu Huệ cúi thấp người, miệng hạ xuống tự cắn vào môi.

Chu Hội Thương có ý tốt? Không đời nào! Nếu có ý tốt, sao không tìm cô ấy ra một chỗ nói riêng? Một mình nhắc nhở cũng là nhắc nhở cô ấy, đây thì gọi là đương lúc đầy đủ đồng nghiệp ngang nhiên nhắc nhở cô ấy. Trước mặt mọi người

nói cô ấy thành ra như vậy là vì không muốn để cô ấy sống yên thân sao?

"Cậu có thể nói riêng với em ấy." Thường Gia Vĩ khuyên nhủ Chu Hội Thương, lần đầu tiên đón năm mới lớn như vậy đừng là khó dễ một gái nhỏ.

"Tôi không nhắc nhở cô ấy ư? Hỏi cô ấy tại sao không tiếp chuyện điện thoại bác sĩ Lâm? Người bình thường không phải sẽ ngay lập tức gọi điện thoại về cho bác sĩ Lâm sao? Cô ấy thì tốt rồi, đồng nghiệp trao đổi với mình lúc chiều cũng còn không nhớ là ai. Cậu nói cô ấy để tâm đến chuyện gì?" Chu Hội Thương gạt phắt đi.

"Tôi biết cậu đang nóng tính, xin cậu bớt giận trước đã." Thường Gia Vĩ lắc đầu cười cười: "Chúng ta không phải thiếu niên nhiệt huyết mười bảy mười tám tuổi." Lúc anh nhìn kỹ, hôm nay Chu Hội Thương bị cái gì mà giống như ai đó kích thích ăn hết cả thùng thuốc súng vậy.

Có thể phê bình nhưng không cần kích động như thế.

Anh nhiệt huyết sao? Chu Hội Thương trừng mắt nhìn người này.

Này, đó là vì anh tận mắt chứng kiến cảnh một đứa bé không có mẹ còn suýt nữa mất luôn cả ba. Với tư cách bác sĩ ngoại khoa tim mạch, anh có thể sớm bỏ qua sự việc lần này. Có người đã sai còn tranh thủ thời gian bao biện không nói lần sau sẽ không làm như vậy, kết quả sống chết của người khác cũng không nhận bản thân mình sơ sẩy. Có ai nhìn thấy tình cảnh này mà không phát hoả được?

"Ăn xong cơm tối trở về, em đi xem bệnh nhân đi." Viện trưởng Ngô ra lệnh cho Chương Tiểu Huệ: "Quay về tự viết báo cáo giao cho phòng lãnh đạo, để cho phòng hành chính đến xử lý vấn đề của em!"

Sắc mặt Chương Tiểu Huệ trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment