Chu Hội Thương nhớ đến điều gì đó, vội im lặng.
Ánh mắt tò mò chờ anh tiếp tục lên tiếng, ba người kia cũng nhìn ra được một chút manh mối.
"Tôi đại khái biết người cậu mới nói là ai." Đào Trí Kiệt cảm giác mình đoán trúng.
Thường Gia Vĩ và Phó Hân Hằng nhìn về phía anh ta.
"Đừng hỏi tôi." Đào Trí Kiệt cùng lúc dùng kế sách cự tuyệt.
Sau đó, lúc cùng Phó Hân Hằng ra khỏi nhà viện trưởng, Thường Gia Vĩ phàn nàn: "Mấy người này cần gì phải lén la lén lút. Một thực tập sinh làm việc cần gì phải giữ bí mật như vậy?"
Phó Hân Hằng nghe anh nói xong lời này, nhớ lại phản ứng của đám người kia hơi kỳ dị làm người ta sinh lòng nghi hoặc.
Thường Gia Vĩ vui vẻ nói: "Không phải là một cô gái hấp dẫn hơn nhiều so với Chương Tiểu Huệ sao? Bọn họ muốn theo đuổi trước cho nên mới giấu giếm chúng ta."
"Lời nói đùa này không tốt chút nào đâu." Phó Hân Hằng lắc đầu, kiên quyết chối bỏ.
Đám người ngồi trong phòng kia thực chất được viện trưởng Ngô mời tới ăn sủi cảo năm mới, là nhóm thanh niên nòng cốt của bệnh viện, không muốn có bạn gái, hoàn toàn không đáng để giấu như vậy.
Có một ngoại lệ, có lẽ đối với nữ thực tập sinh này thật sự có chút động lòng. Tất cả họ đều mới biết yêu, điểm này không thể sai được.
Đêm dài, gió thổi lành lạnh, mùa xuân chưa đến.
Hai người ngồi trên xe, lúc lái tới cổng ra vào phòng cấp cứu, thấy bên trong đặc biệt ồn ào.
"Tình hình bệnh nhân nhiều đến đáng sợ, muốn em ấy xem bệnh cho thật là khó khăn." Thường Gia Vĩ nói: "Em ấy chỉ là một nghiên cứu sinh, chưa đủ kinh nghiệm."
"Ban ngày em ấy dạy thay lớp lúc mấy giờ, phòng cấp cứu chúng ta ban ngày sẽ có ba đến năm bác sĩ trực trong khoa nội, ca đêm mệt mỏi hơn chỉ có hai bác sĩ trực. Hôm nay ít người, không đến mức chạy đi đâu thì có thể gọi trợ giúp tùy lúc." Phó Hân Hằng không có ý định biện hộ cho Chương Tiểu Huệ: "Viện trưởng đã ra quyết định rồi, khả năng em ấy sẽ bị đình chỉ công việc học hành tại khoa lâm sàng."
Nhìn bản mặt lạnh như băng của bạn học cũ, Thường Gia Vĩ nghĩ: Rõ ràng không nóng nảy như đám người kia, Phó Hân Hằng vẫn đứng chung được với bọn họ, biệt hiệu người máy quả không sai.
"Đêm nay cậu trực à?" Thường Gia Vĩ hỏi.
"Thay chủ nhiệm Triệu trực tuyến ba." Phó Hân Hằng đáp.
Bạn học cũ trâu thật, thăng chức ổn định, còn thay chủ nhiệm Triệu trực ban.
"Xem ra tết âm lịch này cậu không thể ra ngoài chơi được rồi." Nói lời tán thưởng xong, Thường Gia Vĩ phát hiện Phó Hân Hằng tự nhiên không để tâm tới. Dĩ nhiên, người nào đó có hứng thú hơn với công việc trực bệnh viện.
Xe phóng nhanh đi xa.
…
Hôm nay là lần đầu tiên đón năm mới muộn, phòng khám đang ngừng khám bệnh, chủ yếu để bác sĩ có kỳ nghỉ đông, thông thường sẽ không sắp xếp phẫu thuật cho bệnh nhân muốn phẫu thuật, chỉ phẫu thuật cho bệnh nhân cần cấp cứu. Bởi vậy ở cửa ra vào phòng phẫu thuật, chỉ có thưa thớt một vài người nhà bệnh nhân đang chờ đợi.
Tạ Uyển Doanh bảo Tranh Tranh bảy tuổi ngồi trên ghế đẩu dài trước cửa phòng phẫu thuật chờ ba Lưu đi ra. Sợ đứa trẻ ngồi một mình ở đây sẽ hoảng, cô xé một tờ giấy trắng kẹp trong Laptop dạy bạn nhỏ gấp giấy.
Tranh Tranh bảy tuổi mơ mơ hồ hồ, không mường tượng ra phòng phẫu thuật là chỗ như thế nào, chỉ biết trước mặt là một chị bác sĩ xinh đẹp lại dịu dàng, cho cô bé cảm giác cực kỳ an toàn.
Chị bác sĩ cầm tay dạy cô bé gấp con hạc giấy cầu bình an cho ba ba, trước đó cô bé không có nghiêm túc học.
Người lớn trẻ nhỏ bận rộn ngồi gấp giấy, thời gian cũng theo đó trôi qua rất nhanh.
Tạ Uyển Doanh ngẫu hứng nghiêng đầu xuống, nhìn về tình hình trong phòng phẫu thuật
Bình thường phẫu thuật bắc cầu chỉ mất ba đến năm tiếng đồng hồ, đây lại là trường hợp phẫu thuật phát sinh ngoài ý muốn. Mọi khi bên ngoài sẽ cố ý kéo dài thời gian phẫu thuật. Hiện tại xem ra ba Lưu tiến hành phẫu thuật rất thuận lợi, tại vì không thấy bác sĩ khác có mặt để gọi vào trong phòng phẫu thuật hỗ trợ
Phẫu thuật bắc cầu bắt đầu lúc tám giờ, tiến hành hơn bốn tiếng, rạng sáng hơn 12h mới kết thúc.