Chương 1374: Mời cô ấy nghe điện thoại
Chương 1374: Mời cô ấy nghe điện thoại
“Tôi biết bác sĩ Tạ vừa vào phòng phẫu thuật là được người ta mời vào hội chẩn, cũng đi xem tình hình ông Trương bạn của tôi rồi. Cô thấy tình trạng của ông ấy như thế nào? Phẫu thuật có thuận lợi không?” Ông Châu hỏi.
Tạ Uyển Doanh nghe câu này cảm thấy rất ngạc nhiên, giữa người nhà của các bệnh nhân cùng phòng bệnh thật sự nghe được vài câu thì đều tin là thật..
Cái này thực sự làm cô rất khó xử, phải nghĩ xem phải nói rõ ràng thế nào để không làm tổn thương đến tình cảm của người nhà bệnh nhân. Một là không thể ở trước mặt bà cụ nói ông cụ nói linh tinh, cô chỉ là vào trong đó để quan sát học tập, không phải vào làm chuyên gia hội chẩn. Hai là sợ nói ra sự thật mình không phải chuyên gia mà chỉ là sinh viên vào để học tập sẽ gây đả kích đến người nhà bệnh nhân.
Đàn anh Vu? Quay đầu lại, muốn xin kinh nghiệm trả lời người nhà bệnh nhân từ đàn anh.
Nắm tay của Vu Học Hiền đặt trên khóe miệng, nhận được ánh mắt của tiểu học muội, không dám cười thành tiếng.
Lúc trước anh ấy nói không sai, bây giờ tiểu học muội còn bận hơn cả anh ấy nữa.
Cục diện trước mắt này cũng đủ hỗn loạn rồi. Cửa phía sau mở ra, lại thêm một người nữa đi ra.
Quay đầu nhìn thấy là Kim Thiên Vũ ra theo sau, sắc mặt Vu Học Hiền liền thay đổi.
“Quay lại đây.” Kim Thiên Vũ nói trực tiếp với Tạ Uyển Doanh.
“Tôi đã nói là tôi không đồng ý.” Vu Học Hiền quay đầu một lần nữa từ chối việc anh ấy dẫn người đi.
Bà cụ thì thầm bên tai người nhà bệnh nhân cùng phòng: Buổi sáng tôi cũng như vậy, họ không cho cô ấy giúp đỡ, sau đó tôi đã quỳ xuống thỉnh cầu.
Bác sĩ Tạ này giỏi như vậy sao cần phải quỳ xuống mà thỉnh cầu. Ánh mắt ông Châu nhìn chằm chằm Tạ Uyển Doanh.
Toàn thân Tạ Uyển Doanh nổi da gà, hình như có linh cảm không được tốt lắm.
Ông Châu cầm lấy điện thoại: “Bác sĩ Từ, tôi đang ở Quốc Hiệp gặp được một vị chuyên gia Tạ.”
Không phải chứ? Người bạn này của bệnh nhân không nghi ngờ gì khi thấy tuổi của cô sao? Với độ tuổi của cô làm sao có thể là chuyên gia được?
Chỉ có thể nói người này đang gấp đến nỗi suy nghĩ bị rối loạn rồi.
“Chuyên gia Tạ?” Bác sĩ Từ ở bên kia đầu dây nhớ lại ở Quốc Hiệp làm gì có vị chuyên gia khoa nội tim mạch nào họ Tạ, hình như bản thân chưa từng nghe đến nhân vật này.
“Đúng vậy, người nhà bệnh nhân ở đây nói cô ấy rất giỏi. Cô ấy vừa đi vào xem cho ông Trương. Bác sĩ Từ, ông và cô ấy nói chuyện điện thoại đi, hỏi tình hình ông Trương như thế nào.”
“Tôi vừa mới liên lạc với đồng nghiệp, bọn họ đã giúp tôi liên hệ với bác sĩ Phó khoa ngoại tim của Quốc Hiệp. Bác sĩ Phó là chuyên gia. Anh ấy đã cử người đi hỏi thăm tình hình bệnh nhân rồi. Bác sĩ Tạ kia tôi chưa từng nghe qua, ông đưa điện thoại cho cô ấy, tôi nói chuyện với cô ấy xem sao.” Bác sĩ Từ nói.
Hai tay ông Châu đưa điện thoại đến trước mặt Tạ Uyển Doanh: “Bác sĩ Tạ, phiền cô nghe điện thoại một chút.”
Tạ Uyển Doanh lại quay đầu nhìn đàn anh cầu cứu.
Hai vị đàn anh mặt đối mặt, đều đang đen mặt nhìn nhau, không nhìn thấy tình huống phát sinh bên này. Cũng có thể là nhìn thấy nhưng cảm thấy là quá ngớ ngẩn nên không để ý.
Lúc cô quay lại, nhìn ông Châu nhét điện thoại vào lòng bàn tay mình.
“Bác sĩ Tạ, phiền cô nhất định nghe giúp tôi. Ông Trương và tôi là bạn lâu năm, cả nhà ông ấy nghe tin liền vội đến đây, đi máy bay đến. Nhưng nhanh nhất thì sáng mai mới có thể đến được thủ đô. Con dâu ông ấy đang mang thai, là cháu đích tôn, ông ấy vẫn luôn mong muốn được bồng cháu trai.”
Là bác sĩ sợ nhất là nghe thấy những lời van nài này. Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nhíu chặt lông mày, cầm lấy điện thoại xem như là giúp các giáo sư các đàn anh lắng nghe ý kiến của đối phương.
“Là bác sĩ Tạ phải không?” Bác sĩ Từ trong điện thoại chủ động chào hỏi người đồng nghiệp chưa từng nghe qua.
“Đúng vậy. Tôi họ Tạ.”
“Bác sĩ Phó bảo cô đến xem tình hình bệnh nhân đúng không?”
“Không phải, anh ấy bảo bác sĩ Lý ạ.”
“À. Vậy bác sĩ Lý nói thế nào?” So với bác sĩ Tạ hoàn toàn chưa từng nghe qua, bác sĩ Từ càng tin tưởng với đồng nghiệp mà mình liên hệ hơn.