Chương 1385: Nhận học muội
Chương 1385: Nhận học muội
Phùng Nhất Thông nhỏ giọng hỏi lớp trưởng: "Anh ấy là đàn anh của chúng ta sao?”
Bạn học Phùng vội vàng hỏi, là bởi vì mục tiêu của cậu là Quốc Trắc chứ không phải Quốc Hiệp. Bác sĩ Thân là đàn anh của mình, có thể chào hỏi trước.
Đối với tâm tình lo lắng đến mức mơ mộng của bạn học Phùng, lớp trưởng lạnh lùng Nhạc Văn Đồng phải tạt một chậu nước lạnh lên đầu đối phương, vì thế cho bạn học Phùng một ánh mắt lạnh như băng nhắc nhở: Bác sĩ Thân người ta căn bản không nói qua một câu học đệ học muội, rõ ràng anh ấy biết ai là học đệ học muội.
Giảng viên Nhậm Sùng Đạt đã sớm nói với bọn họ, đàn anh anh chị học đệ học muội của lớp tám năm chưa bao giờ thích nhấc lên quan hệ hữu nghị, không có hội bạn học. Cả người đều rất ngạo khí.
Nhận hay không nhận đám học đệ học muội bọn họ, phải xem tâm tình của mỗi đàn anh đàn chị như thế nào.
Nhận được ánh mắt này của lớp trưởng, bạn học Phùng Nhất Thông ngậm miệng lại không dám si tâm vọng tưởng.
Bác sĩ Thân đối diện lại nhớ tới ai, nói: "Tôi nói sao tôi lại cảm thấy thanh âm mắng chửi này rất quen thuộc, là Vu Học Hiền đúng không?”
Cái này? Trái tim của mấy người bạn học Tạ Uyển Doanh nhảy lên, nghĩ đến bác sĩ Thân này cùng đàn anh Vu có quan hệ gì. Sẽ không là oan gia giống như đàn anh Cận chứ.
"Vu học đệ, xin chào a." Giọng nói lanh lảnh của bác sĩ Thân chào hỏi như tiếng chuông vang.
Vu Học Hiền trừng mắt về phía điện thoại di động, trong lòng mắng đàn anh hỗn đản này. Ngày thường không có gọi học đệ, hiện tại hết lần này tới lần khác gọi học đệ, chắc chắn có dụng ý khó dò.
Phó Hân Hằng và Lý Thừa Nguyên không phải là lớp tám năm của Quốc Hiệp, mắt thấy một màn náo loạn như vậy, ngầm hiểu lẫn nhau coi như không nhìn thấy. Về phần trong lòng có phải đang cười hay không không không ai biết được.
Những người trong lớp tám năm của Quốc Hiệp khá là kỳ lạ. Từng người từng người đều không liên lạc với nhau thường xuyên, gặp mặt không bao giờ giống như các sinh viên y khoa khác nói tình bạn cùng lớp. Dẫn đến người ngoài bình thường hoàn toàn không biết giữa những người này hóa ra có loại quan hệ này.
"Học muội Tạ Uyển Doanh." Bác sĩ Thân gọi học muội Tạ qua điện thoại.
Bác sĩ Thân không thích nhận học đệ học muội lại bỗng nhiên gọi cô như thế, sao có thể khiến cô không sợ hãi như đàn anh Vu được. Tim Tạ Uyển Doanh đập thình thịch như đánh trống.
"Doanh Doanh tiểu học muội." Bác sĩ Thân chủ động thay đổi biệt danh của cô qua điện thoại.
Lần này, ngay cả Phó Hân Hằng và Lý Thừa Nguyên cũng nghe không nổi. Phó Hân Hằng trịnh trọng nói vào điện thoại di động: "Em ấy là một sinh viên đang thực tập, bác sĩ Thân.”
Mong anh hãy có thái độ đúng đắn, giáo sư có hành vi như vậy trong quá trình thực tập của sinh viên là không đúng.
"Không. Tôi không đùa giỡn với em ấy. Tôi muốn khuyến khích em ấy như một người anh." Bác sĩ Thân tự bào chữa cho mình.
"Anh muốn khuyến khích em ấy hay là để thỏa mãn sự tò mò của riêng anh!" Vu Học Hiền chất vấn, không để anh ấy lừa gạt cho qua.
"Tôi tò mò có hữu dụng không? Tôi đang ở phía nam, không thể nhìn thấy bên này của các cậu." Bác sĩ Thân cười muốn học đệ không nên quá khẩn trương, nói: "Tôi cảm thấy trước đây em ấy đã nói chuyện rất lâu qua điện thoại, hẳn là có quan tâm tới trường hợp này. Nếu em ấy nghĩ mình có thể làm được nhưng không làm, sợ là sau này sẽ hối hận. Tôi không muốn nhìn thấy em ấy hối hận, đàn anh là bác sĩ là người từng trải, rõ ràng là bác sĩ đều muốn cứu người.”
Mấy câu nói này của bác sĩ Thân đâm trúng trái tim Tạ Uyển Doanh.
Phải, ý nghĩa của sự trọng sinh của cô là gì? Mục tiêu của cô đặt ra là trở thành một bác sĩ một lần nữa là để làm gì?
Là muốn dốc hết sức lực không chút dè dặt đi cứu người. Cô không muốn chuyện đáng tiếc như của ông ngoại mình lại xảy ra một lần nữa.
"Em muốn thử xem." Bốn chữ được thốt ra từ bờ môi Tạ Uyển Doanh.