Chương 1395: Đối tượng cần phải theo dõi
Chương 1395: Đối tượng cần phải theo dõi
Nghĩ đến đây, Tạ Uyển Doanh nhận ra tốc độ của mình cần phải nhanh hơn. Không chỉ vì nghĩ cho bản thân cô, mà còn là vì tất cả giáo sư và bạn học đang có mặt.
Phía trước cách đó không xa, ánh nhìn của đàn anh Cận hướng về phía này.
Tính khí của đàn anh Cận hơi đáng sợ, thế nhưng nếu nói đàn anh Cận là một giáo sư rất nghiêm khắc thì hơi phóng đại. Nói thật thì, Tạ Uyển Doanh cảm thấy đàn anh Đào có thể đáng sợ hơn đàn anh Cận.
Đàn anh Đào luôn cười híp mắt làm cho bạn bối rối, sau đó đứng bên cạnh nhìn bạn thực hiện với tâm trí có rỗng không hay không. Lúc này ánh mắt của đàn anh Cận như có chữ viết trên đó: anh sẽ chịu trách nhiệm cho các em.
Có đàn anh như thế ở đây, trong lòng không còn gì đáng sợ nữa.
“Sao vậy, quần áo trên người có nặng không?” Cận Thiên Vũ hỏi họ cảm giác của hai sinh viên y khoa như thế nào khi lần đầu tiên bước vào khu vực cấm này.
Tạ Uyển Doanh liếc nhìn bạn học Phan bên cạnh cô.
Nặng thì có nặng, nhưng đối với một người phụ nữ mạnh mẽ như cô mà nói thì đó không phải là vấn đề lớn. Ngược lại, cô hơi lo lắng tính cách hiền lành của bạn học Phan giống như bạn học Lý Khải An, có thể không chịu nổi sức nặng giống bạn học Lý Khải An.
Nhận được ánh mắt lo lắng của cô, Phan Thế Hoa bỗng nhiên mở to đôi mắt dịu dàng, kinh ngạc hệt như sét đánh: Bạn học Tạ, cậu cho rằng tôi là một tên thư sinh trói gà không chặt sao? Tôi điềm đạm thì điềm đạm, nhưng tôi là nam đấy, sao lại có thể không mạnh bằng cậu.
Trong nháy mắt cậu ấy nghĩ đến những lời mà Lâm Hạo nói. Nữ học bá đã chơi với mấy người sinh viên khoa nội lâu lắm rồi, nên nghĩ rằng người con trai nào trong lớp của họ cũng đều giống như Lý Khải An và Triệu Điềm Vĩ.
Lớp trưởng làm rất đúng, nên kéo mấy tên đó ra sân vận động rèn luyện thân thể, đừng để cho nhóm của họ mất mặt nữa. Tâm trạng điềm đạm của Phan Thế Hoa hiếm khi dậy sóng mà suy nghĩ nhiều như vậy.
“Qua đây.” Cận Thiên Vũ nói với hai người bọn họ.
Thời gian gấp rút. Tạ Uyển Doanh và Phan Thế Hoa lập tức đi đến bên trái bệnh nhân, đứng về vị trí riêng của mỗi người.
Cận Thiên Vũ đứng đối diện với bọn họ, chuẩn bị quan sát động tác của hai người bọn họ.
“Bắt đầu thôi.”
Đàn anh ra lệnh.
Tay của Tạ Uyển Doanh chạm vào động mạch quay và động mạch cánh tay của bệnh nhân, cảm nhận dao động trong động mạch của bệnh nhân, đồng thời quan sát các đường cong trên màn hình điện tâm đồ. Cô cần có hiểu biết trực quan về sức cản mạch máu của bệnh nhân, sau đó xác định phạm vi trên và dưới của cảm giác bàn tay đối với sức cản mạch máu.
Động tác của cô không nhanh không chậm, thể hiện phương diện rất tinh vi.
Nhìn nét mặt và động tác của cô cũng biết rằng cô có năng lực và kỹ thuật, Cận Thiên Vũ thực sự khá yên tâm khi giao cho cô thực hiện thao tác này. Bởi vì động tác đưa dây dẫn này hơi giống chọc tĩnh mạch sâu, các bước đơn giản không phức tạp, chỉ có việc tìm ra hướng của các mạch máu trong cơ thể bệnh nhân là yêu cầu rất cao. Thế nên, bác sĩ lành nghề hoàn toàn có thể hiểu được sơ đồ đường đi từ động mạch quay tiếp cận động mạch vành, chỉ sợ gặp phải bệnh nhân có cơ thể khác thường. Cô đã thực hiện chọc tĩnh mạch dưới đòn và các thao tác tương tự, người ta nói rằng cô có tài về giải phẫu người, vì vậy rất thích hợp để cho cô thăm dò mạch.
Điều nên lo lắng là gì? Quay mặt qua, ánh mắt của Cận Thiên Vũ khoát chặt vào bạn học Phan đang im lặng không lên tiếng: Vấn đề lớn nhất bây giờ là liệu người này có thể làm được không, có thể theo kịp tốc độ của cô không?
Bạn học Phan Thế Hoa này có thể có tài năng của Tống Học Lâm không?
Ánh mắt của đàn anh rất đáng sợ, giống hệt như giáo viên giám thị. Hô hấp của Phan Thế Hoa đằng sau chiếc mặt nạ hơi nặng nề, tim thì đang đập thình thịch.
Rõ ràng là được bạn học Tạ chọn, một mặt là làm cho người ta vui vẻ, mặt khác lại áp lực khủng khiếp đổ dồn lên người mình. Bạn học Tạ là học bá, định sẵn là để giải quyết các trường hợp lâm sàng khó khăn.