Chương 1405: Lo lắng vạn phần
Chương 1405: Lo lắng vạn phần
"Đừng chặn cửa, đi nhanh đi. Các cậu không đi ngủ sao?" Cửa bị người chặn lại, Phùng Nhất Thông ở phía sau không nhìn thấy lớn tiếng thúc giục người phía trước.
Bác sĩ Đổng theo ánh mắt của Nhạc Văn Đồng nhìn thấy sinh viên y khoa đứng ở phía trước, chấn động hỏi Nhạc Văn Đồng: "Là bạn học trong lớp em sao?”
Không phải là bạn cùng lớp của bệnh nhân mà anh ta vừa nói chứ.
Trong lòng Nhạc Văn Đồng kêu rên: Thật không khéo.
Ngẫm lại bác sĩ Giang không gọi điện thoại cho bạn học Phan quay về khoa ngoại tổng quát để hỗ trợ cấp cứu, chứng tỏ bệnh nhân dữ nhiều lành ít, sợ là gọi qua cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn làm tổn thương đến trái tim sinh viên.
Tựa hồ cũng hiểu được điểm này, Phan Thế Hoa nhấc chân chạy về phía trước.
Tạ Uyển Doanh thấy thế xách cặp sách cậu ấy làm rơi trên mặt đất bước nhanh theo.
Thấy hai người bọn họ bỏ chạy, vẻ mặt Phùng Nhất Thông kinh ngạc, đi ra cửa phòng bác sĩ thấy lớp trưởng hỏi: "Lớp trưởng, cậu có biết hai người bọn họ bị sao không?”
Đã nghe thấy những gì không nên nghe. Nghe thấy có thể tương đối không quan trọng nhưng có thể sẽ rắc rối hơn là không nghe thấy. Trong lòng Nhạc Văn Đồng tất cả đều là không còn gì luyến tiếc: Làm lớp trưởng bốn năm, đối mặt với loại tình huống này là chuyện bình thường. Kiếp sau dù thế nào cậu cũng sẽ không làm lớp trưởng cho đám người này nữa.
“Lớp trưởng, sao cậu không nói gì vậy!” Phùng Nhất Thông gấp đến độ nổi giận với lãnh đạo lớp, bởi vì không biết mình có nên đuổi theo hai người bạn học kia hay không.
"Chính cậu nghĩ đi." Nhạc Văn Đồng ném câu nói này cho cậu (PNT), không có tâm tình giống như mẹ tiếp tục chăm sóc tên này. Quay lại, cậu (NVĐ) xin phép bác sĩ Đổng: "Thưa giáo sư, em có thể đến khoa ngoại tổng quát được không ạ?"
"Có thể." Bác sĩ Đổng vội vàng vẫy tay về phía cậu vì biết mình đã gây chuyện.
Nhạc Văn Đồng vội vàng đuổi theo hai người bạn học phía trước.
Để lại Phùng Nhất Thông tiếp tục buồn bực tìm người trả lời câu hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đi qua khoa cấp cứu, đến tòa nhà ngoại trú và sau đó đến khoa nội trú. Bệnh viện đêm khuya, trong hành lang yên tĩnh không có người, tiếng chạy bộ ở trong thông đạo trống rỗng có vẻ đặc biệt vang dội cùng chói tai.
Có hơi thở gấp gáp vang lên trong không gian im ắng.
Khoa ngoại một ở tầng tám, đối diện với khoa phẫu thuật tim ngực. Thang máy chờ sẵn vào ban đêm. Chạy đến cửa thang máy, ngón tay điên cuồng giữ phím thang máy. Tiếng lạch cạch của thang máy suốt quãng đường đi xuống, trong mắt người lo lắng vạn phần thì mỗi giây trôi qua đều rất chậm. Xoay người, Phan Thế Hoa không đợi được muốn đi leo cầu thang. Đột nhiên có một bàn tay từ phía sau đặt trên vai cậu.
"Đừng nóng vội, cửa sắp mở rồi."
Đó là giọng nói của bạn cùng lớp Tạ.
Đinh dong, cửa thang máy mở ra. Cơ thể Phan Thế Hoa cứng đờ, giống như ý thức được biểu hiện của mình không đúng.
Tạ Uyển Doanh xách túi xách của cậu ấy, thấy cậu ấy không nhúc nhích, chỉ đành vươn tay túm lấy cánh tay cậu ấy kéo vào trong thang máy.
Sau khi tiến vào thang máy, Tạ Uyển Doanh nhấn cửa thang máy đóng lại, ấn tầng tám.
Lạch cạch, thang máy từ từ đi lên.
Phan Thế Hoa thở ra một hơi, khóe mắt nhìn về phía mặt cô.
Ngũ quan Tạ Uyển Doanh dưới ánh đèn thang máy hiện ra một mảnh thuần khiết, thần sắc bình tĩnh làm cho làn da của cô giống như biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng, không có biểu tình dao động, chỉ có vẻ nghiêm túc.
Có lẽ là bị cô lây nhiễm, hơi thở của Phan Thế Hoa từ từ chậm lại.
Ding dong, thang máy dừng lại trên tầng sáu.
Hai người nhìn con số sáu không đi ra ngoài, chờ cửa thang máy mở ra xem có ai hay không.
Thực sự là có người.
Đứng ở cửa thang máy là Phó Hân Hằng và Lý Thừa Nguyên.
Tạ Uyển Doanh và Phan Thế Hoa không hẹn mà cùng ưỡn thẳng lưng.
Nhìn thấy hai người họ trong thang máy, Lý Thừa Nguyên đặt câu hỏi: "Hai em không về nhà sao?"