Chương 1408: Tình hình không ổn
Chương 1408: Tình hình không ổn
Mỗi năm có không ít sinh viên y bỏ cuộc, thật sự không phải do học không nổi hay lý do gì khác, đơn giản chỉ là ở trên lâm sàng thấy bệnh nhân chịu đau khổ bản thân lại không giúp được mà suy nhược thần kinh.
Trái tim của bác sĩ là phải vô cảm một chút, bởi vì người bảo vệ được bệnh nhân đến hành trình cuối cùng thường là bác sĩ. Bác sĩ là một nhân vật được định sẵn để đưa mắt tiễn bệnh nhân rời khỏi nhân gian.
“Bác sĩ Giang, hiện tại tình hình bệnh nhân như thế nào?” Tạ Uyển Doanh hỏi giáo sư Giang.
Bác sĩ Giang vỗ nhẹ vai cô nhắc nhở còn có những người khác ở hiện trường, kéo cô đi đến bên cạnh, rồi nhỏ giọng nói cho cô biết tình hình: “Chủ nhiệm đến rồi.”
Là bệnh nhân do trưởng khoa Dương giới thiệu đến, vừa mới chuyển đến nhưng đã sắp chết. Chủ nhiệm Trinh nghe được tình huống này liền vội vã chạy đến bệnh viện xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Chủ nhiệm cũng đã đến rồi, các bác sĩ điều trị những bệnh nhân khác trực ca đêm tối nay làm sao có thể không đến được, vì thế hiện trường lúc này có rất nhiều các bác sĩ chen chúc nhau.
“Đó là bác sĩ Lý Quốc Tân, phó giáo sư.” Bác sĩ Giang giới thiệu cấp trên của mình, đồng thời cũng là bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân sau nhập viện.
Phó giáo sư không quan tâm bất kì sinh viên y nào đến, Lý Quốc Tân toàn tâm toàn ý báo cáo tình hình với lãnh đạo: “Bọn họ bắt đầu cấp cứu lúc tám giờ, nói là bệnh nhân đột nhiên co giật. Tôi vừa nghe tình hình này có lẽ không ổn, vội vàng bảo bọn họ xét nghiệm máu, gọi cho giám đốc bệnh viện. Tôi lái xe quay lại lần nữa. Lúc chủ nhiệm đến đã nhìn thấy rồi, huyết áp hơi tăng trở lại một chút. Đã truyền cho anh ta một túi máu rồi. Trước đó hồng cầu hơi thấp, không ngoại trừ tình huống mất máu ở bên trong.”
“Trong túi dẫn lưu có máu sao?” Chủ nhiệm Trịnh hỏi, cúi đầu nhìn xuống túi dẫn lưu gắn trên ống dẫn lưu phần bụng của bệnh nhân, thấy bất kể là túi hay là ống dẫn lưu, dường như không có máu hay gì mới chảy ra, không khỏi nhíu mày: “Ống bị tắc sao?”
“Hình như là bị tắc rồi.” Lý Quốc Tân không phủ nhận sự nghi ngờ của lãnh đạo, giải thích: “Cơ thể anh ta quá yếu, hơn nữa cũng không biết tình hình bên trong như thế nào. Ngày hôm nay sau khi nhận vào không dám xả ống cho anh ta. Vốn nghĩ hai ngày này kiểm tra xong rồi tính.”
“Trước khi bọn họ chuyển viện đến, cũng không xả ống tại bệnh viện trước đó có phải không?” Chủ nhiệm Trịnh hỏi.
“Không có.” Lý Quốc Tân nói: “Mà bọn họ cũng không dám xả.”
Chủ nhiệm Trịnh nghe được câu nói này muốn trợn tròn cả mắt, trong giọng nói bắt đầu có chút phàn nàn: “Bọn họ là người dẫn ống làm phẫu thuật, thế mà cũng không dám xả.”
Người xử lý ống dẫn lưu, tốt nhất là để bác sĩ thực hiện dẫn ống lưu ban đầu xử lý, bởi vì chỉ có bác sĩ phẫu thuật mới hiểu rõ nhất ống đó được đặt ở đâu trong cơ thể bệnh nhân, tình trạng ống lưu ban đầu là như thế nào. Một số điều sẽ được ghi vào hồ sơ bệnh án theo quy định, nhưng một số điều, chẳng hạn như ấn tượng và cảm giác của bác sĩ trong khoang bụng của cơ thể bệnh nhân, cũng không thể ghi vào hồ sơ bệnh án yêu cầu phải ghi vào văn bản các từ học thuật quy phạm.
Chính vì nguyên nhân này, tất cả các bác sĩ ghét nhất là tiếp nhận loại bệnh nhân như vậy, gọi là giúp đồng nghiệp chùi mông*. Giống như lần Tống Học Lâm tiếp nhận bệnh nhân đó, cho dù cậu ta là một thiên tài nhưng cũng rất tức giận. Nếu như không có Tạ Uyển Doanh giải quyết suôn sẻ, Tống Học Lâm thực sự sẽ nổi điên vào đêm đó.
(Chùi mông*: làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó.)
“Có thể mời hội chẩn, tại sao nhất định phải chuyển viện.” Chủ nhiệm Trịnh lảm nhảm nói.
“Mời đến hội chẩn, đề xuất ý kiến cho bọn họ, khả năng bọn họ cũng sẽ không làm được.” Lý Quốc Tân nói ra tình huống thực tế có thể xảy ra.
Khoa ngoại không giống như khoa nội. Khoa nội đi đến hội chẩn, thông thường là chỉ đạo chiếc lược dùng thuốc.