Chương 1412: Bám lấy cọng rơm cứu mạng
Chương 1412: Bám lấy cọng rơm cứu mạng
Tạ Uyển Doanh: .....
“Bảo em đừng nói linh tinh, là em dứt khoát không nói lời nào luôn có đúng không?” Hoàng Chí Lỗi phục phản xạ nhanh như chớp này của cô, đôi mắt híp lại sau cặp mắt kính.
Không phải là không nói, mà là không biết bắt đầu nói từ đâu, ánh mắt Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nhìn về phía bạn học Phan ở cửa.
Đúng lúc đó, mẹ của Trần Thành Nhiên bạn học đồng thời bác sĩ con trai mình đã quay lại, lập tức đi lại bên cạnh Phan Thế Hoa nói: “Cậu từng nói có cách cứu thằng bé, cậu nhanh chóng cứu nó đi, nó là bạn học của cậu mà. Cậu đừng có nói mà không giữ lời.”
Tất cả những người ở trong phòng đều nghe được người nhà bệnh nhân nói.
Lý Quốc Tân nhìn bác sĩ Giang, như đặt câu hỏi: Cậu để sinh viên của cậu đi nói những lời như vậy với người nhà bệnh nhân sao?
Bác sĩ nói với người nhà bệnh nhân, mỗi câu nói đều phải thận trọng. Nếu không, một khi bị người nhà bệnh nhân nắm được sơ hở, sau khi bệnh tình của bệnh nhân phát sinh vấn đề người nhà sẽ bắt lấy điểm này mà không buông. Bởi vì tồn tại tình trạng như vậy, nên rất nhiều bác sĩ sau khi bị người nhà bệnh nhân nhào cấu vài phát, đều không dám nói những lời an ủi tốt đẹp với bệnh nhân.
Trong y học thường nói bác sĩ không thể chữa trị khỏi bệnh nhưng có thể an ủi bệnh nhân, kết cục cuối cùng thì ý tốt bị xem như lòng lang dạ sói, dần theo thời gian, hình thành lan rộng một bầu không khí thờ ơ không thể giải thích được trên lâm sàng.
Bị rắn cắn một năm sợ dây thừng giếng mười năm, bác sĩ cũng là người bình thường, cũng sẽ có phản ứng tâm lý giống như vậy.
Dẫn đến vòng tuần hoàn ác tính*. Bác sĩ không dám an ủi, bệnh nhân và người nhà buộc tội bác sĩ không có tính người.
(Tuần hoàn ác tính*: sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu.)
Nhìn xem bây giờ có giống như vậy không. Một sinh viên y chỉ an ủi bệnh nhân và người nhà bệnh nhân vài ba câu mà thôi, nhưng cũng đã bị người nhà bệnh nhân lấy ra bắt đầu lên án.
Bác sĩ Giang thân là giáo sư hướng dẫn tâm tình rất phức tạp. Công bằng mà nói, Phan Thế Hoa bất quá chỉ nói cho bệnh nhân biết hi vọng sau cuộc thảo luận của các bác sĩ khoa cấp cứu ngày hôm nay, muốn động viên Trần Thành Nhiên bị bệnh đến mức suy sụp có thể phấn chấn tinh thần tích cực trị bệnh.
“Được rồi, đừng làm khó người ta.” Ba của Trần Thành Nghiên kéo vợ lại, chỉ nhìn biểu cảm của bác sĩ cũng biết được chuyện này đã không còn khả năng nữa rồi.
“Những gì mà cậu từng nói tại sao lại không giữ lời như vậy chứ?” Mẹ của Trần Thành Nhiên dậm chân, điên cuồng gào thét.
Con trai bà ấy sắp chết rồi, bà ấy bất quá chỉ muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng .
Đáng thương cho nỗi buồn và sự tuyệt vọng người mẹ của đứa trẻ này nhìn con mình sắp chết.
Sự yên tĩnh khác thường trong và ngoài phòng. Ba của Trần Thành Nhiên hai tay ôm đầu, lúc này ông ấy không thể nói thêm câu nào nữa với vợ của mình.
Các bác sĩ lại càng im lặng: Tất cả đều biết biết rõ suy nghĩ người nhà bệnh nhân đã không lý trí nữa rồi.
Đột nhiên, một người từ trong đám người đi ra nói với ba mẹ của Trần Thành Nhiên: “Người nói là tôi, tôi đến giúp cậu ấy dẫn lưu mủ.”
Lúc nhận ra người nói là Tạ Uyển Doanh, bác sĩ Giang sợ đến mức giơ tay kéo cô lại rồi xin lỗi người nhà bệnh nhân, tình huống cấp bách này anh ta muốn nhảy lầu. Giờ khắc này cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao những những người khoa tổng quát hai nói, Đàm Khắc Lâm người có tính xấu nổi tiếng dẫn dắt sinh viên này lại có thể khiến cho bản thân mất bình tĩnh.
Cả đám người xung quanh bị dọa sợ đến há hốc mồm, đủ cho thấy lời nói này của cô có thể mang đến hậu quả khủng khiếp như thế nào: Người nhà bệnh nhân đã sắp điên lên rồi. Lời nói này của em, nếu như không thể cứu sống bệnh nhân, liệu người nhà bệnh nhân có bóp cổ chết em không.
Hoàng Chí Lỗi không biết tình hình trước mắt đột nhiên có chút bối rối: Tiểu học muội lúc tiếp xúc với bệnh nhân này lúc nào vậy? Không phải đây là bệnh nhân của khoa tổng quát một sao?
Bác sĩ Giang không kịp kéo Tạ Uyển Doanh lại. Mẹ Trần Thành Nhiên nghe câu nói này của cô liền lập tức đẩy đám người ra đi đến trước mặt cô, hai mắt to nhìn cô: “Lời cô nói là thật hay giả vậy?”