Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1426 - Chương 1426: Bác Sĩ Tạ Tài Giỏi

Chương 1426: Bác sĩ Tạ tài giỏi
Chương 1426: Bác sĩ Tạ tài giỏi
Chương 1426: Bác sĩ Tạ tài giỏi




Về tình hình của bệnh nhân Tạ Uyển Doanh không xem hồ sơ bệnh án nên không biết rõ, cần phải quay lại hỏi đàn anh Hoàng và bác sĩ Tống.

Vừa mới nghĩ như vậy, thì ở cửa truyền đến tiếng bước chân.

Tống Học Lâm xuất hiện ở cửa.

Xem ra tối hôm trước bác sĩ Lâm đã nghỉ ngơi, tối hôm qua tiếp qua trực ca đêm, Tạ Uyển Doanh nghĩ nghĩ, hỏi: “Bác sĩ Tống, anh đã ăn sáng chưa?”

Nếu sớm biết bác sĩ Tống phải trực ca đêm, cô cũng sẽ mua bữa sáng cho bác sĩ Tống. Đã từng làm việc với bác sĩ Tống ở khoa gan mật, cô biết bác sĩ Tống đối với việc sắp xếp cuộc sống về phương diện này có chút lười biếng, đến giờ ăn mới nghĩ đến việc đặt cơm ăn.

Đừng nói bác sĩ Tống, thực sự khi bận rộn cô cũng không khác gì bác sĩ Tống. Trong số những người cô biết, chỉ có đàn anh Tào và bạn thân là có thể sắp xếp được kế hoặc trước cho cuộc sống tốt nhất.

Tống Học lâm hai mắt nhìn cô, giống như không nghe thấy lời cô nói, đôi mắt nâu nước tĩnh lặng chảy sâu giống như mèo tựa hồ đang đảo quanh ở một thế giới tư tưởng khác.

Trong mắt Tạ Uyển Doanh chỉ có thể đặt một dấu chấm hỏi.

Tống Học Lâm nhướng mày, nhìn biểu cảm của cô, cô nghiễm nhiên không coi trọng chuyện xảy ra tối hôm trước, không biết cậu vừa nghe tin cô đến liền vội chạy đến tìm cô.

Tối hôm qua trong bệnh viện truyền tới truyền lui, nói rằng lớp tám của cô có một tiểu tử họ Phan có thể hợp tác cùng cô.

Có người lấy bạn học Phan với Tống Học Lâm cậu ta ra so sánh, phân tích rất nhiều.

Cậu ta không sợ bị so sánh, bạn học Phan gì đó, chờ đến khi đối phương xuất sắc thì Tống Học Lâm cậu ta lại bước lên một tầm cao mới. Ngành nghề bác sĩ này, trong trường hợp trình độ ngang nhau, chắc chắn là càng “già” càng nổi tiếng.

Niềm tin của người thành công lớn trong tương lai làm sao có thể dễ dàng bị phá vỡ được.

Tạ Uyển Doanh khi nghe mọi người so sánh bạn học Phan với bác sĩ Tống, cũng mỉm cười, bác sĩ Tống trong tương lai là một người thành công, trong lòng tuyệt đối sẽ không quan tâm đến những chuyện như vậy.

Bị cô đoán trúng một nửa rồi.

Cậu ta không quan tâm chuyện này, nhưng chuyện cậu ta quan tâm là: Tiểu tử họ Phan kia định hợp tác với cô sao?

Bác sĩ Tạ nên hợp tác với cậu ta là phù hợp nhất.

Lại nhìn mặt cô, cô thật sự không một chút để ý đến việc này. Trong lòng Tống Học Lâm hiểu rõ: Bác sĩ Tạ tài giỏi đương nhiên là không quan tâm ai sẽ hợp tác với mình. Được rồi, chờ đến khi bạn Phan đến khoa ngoại thần kinh, để cậu ta xem thử là người ở phương nào, biết dâu cậu ta có thể “dọn dẹp” được đối phương. Bởi vì bất kể thực tập sinh xuất sắc đến khoa nào, đều có thể là người làm rất nhiều việc, càng nhiều việc càng tốt.

“Bác sĩ Tống.” Tạ Uyển Doanh nghĩ, chẳng lẽ bác sĩ Tống im lặng là vì nguyên nhân người nhà bệnh nhân ở đây nên khó nói về bệnh tình của chị Từ, thế nên cô dứt khoát đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ Tống.

Lúc này Tống Học Lâm mới hiểu được biểu cảm của cô. Bác sĩ Tạ ngay thẳng này sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện gì khác, có lẽ người khổ não nhất chính là bác sĩ Tào. Nghĩ đến đây, khóe miệng cậu ta bất giác cong lên.

Cùng cô đi ra ngoài phòng bệnh đến bên ngoài nói về tình hình bệnh của bệnh nhân sẽ thích hợp hơn.

“Chị ấy bị tụ máu ở sau đầu, đụng dập tiểu não, chức năng quan trọng nhất của tiểu não là cân bằng, sợ rằng sẽ đi không vững, chức năng của tay chân sẽ bị ảnh hưởng một chút, chức năng ngôn ngữ cũng sẽ bị ảnh hưởng, trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề lớn nhất của chị ấy có lẽ là công việc, cần phải tập luyện chức năng sau này.” Tống Học Lâm đến nơi mà mẹ bệnh nhân không nghe thấy, nói với cô: “Bác sĩ Tào đã nói chuyện với ba và chồng của chị ấy rồi.”

Mẹ của chị Từ rất dễ bị kích động, chính vì vậy cả nhà quyết định giấu bà ấy tin này trước, để tránh kích động đến bản thân bệnh nhân.

Nếu bản thân chị Từ nhận được tin này có lẽ tâm trạng cũng sẽ rất khó chịu. Có đôi lúc, nói cuộc sống không có vấn đề gì là được.





Bình Luận (0)
Comment