Chương 1435: Nhất định phải phê bình
Chương 1435: Nhất định phải phê bình
Tất cả mọi người nhìn biểu cảm này của cô ngay lập tức liền hiểu được, mặc dù chuyện trước đó cũng đã đoán được một nửa rồi.
“Em đau răng sao?” Giáo sư Lỗ nhướng mày nhìn cô: “Phó Hân Hằng có biết không? Chồng em có biết hay không?”
Trương Hoa Diệu nhận ra điều kỳ lạ từ lời nói của mẹ: “Tại sao Phó Hân Hằng phải biết? Chồng cô ấy không phải Phó Hân Hằng mà?”
Trương Hoa Diệu thế mà nhớ chồng cô là ai. Lý Hiểu Băng ngạc nhiên.
“Lúc hai người tổ chức hôn lễ không phải tôi đến dự sao?” Trương Hoa DIệu nói, chuyện cách hiện tại một hai năm gần như vậy, ai mà không nhớ rõ được chứ.
Nghe nói phụ nữ mang thai có một bệnh mang thai một lần ngớ ngẩn ba năm. Lý Hiểu Băng chỉ biết ngây người nhìn, cố gắng nhớ lại cảnh tượng đám cưới của hai vợ chồng. Lúc đó khác được mời rất nhiều, người đến cũng nhiều, cô không nhớ rõ hết tất cả những khách mời có những ai.
“Con hỏi sao em ấy lại tìm Phó Hân Hằng.” Giáo sư Lỗ trả lời con trai, rồi nhìn Tào Dũng: “Tào Dũng phải gọi điện thoại cho Phó Hân Hằng.”
Lý Hiểu Băng nghe vậy, vội vàng xoay người kéo tay Tào Dũng: “Đừng gọi cho anh ấy.”
“Em ấy không phải bác sĩ điều trị chính của em sao? Em không nói cho em ấy em đau răng mà đến khám răng?” Giáo sư Lỗ truy hỏi cô.
“Em đến khám răng trước xem tình hình như thế nào. Chủ yếu là em mang thai, không biết những loại thuốc nào có thế uống những loại nào không thể, đến kê một chút thuốc mà thôi.” Lý Hiểu Băng giải thích rõ cho mọi người hiểu để mọi người yên tâm: “Em không có nhổ răng.”
“Thế tại sao em đột nhiên bị đau răng?”
“Em rất cẩn thận, cái gì cũng không dám ăn. Ăn một miếng xương sườn sơ ý cắn trúng phần cứng, sau đó răng hàm đau.”
“Nếu không thì bảo giáo sư Thẩm khám cho em.” Giáo sư Lỗ vừa đề nghị, vừa giới thiệu tình hình của Lý Hiểu Băng cho giáo sư Thẩm: “Em ấy không chỉ đang mang thai, mà tim cũng không tốt lắm.”
Giáo sư Thẩm nghe vậy, bị dọa cho giật mình: “Tim cô ấy không được khỏe mà còn một mình đến đây khám răng? Chồng cô ấy không đi cùng cô ấy sao? Chồng cô ấy là bác sĩ sao?”
“Em khỏe nhiều rồi. Phó Hân Hằng nói rằng em có thể đẻ thường được.” Lý Hiểu Băng khua tay lia lịa bảo mọi người đừng quá căng thẳng.
“Em có tin không bây giờ em gọi một cuộc điện thoại, Phó Hân Hằng nhất định không nói như vậy.” Giáo sư Lỗ đe dọa cô.
Lý Hiểu Băng quay đầu, nhìn thấy Tào Dũng đang gọi điện thoại, vội nói lớn: “Lát nữa em và chồng em sẽ bị phê bình.”
Sự phê bình nhất định là có rồi. Ánh mắt Tào Dũng nghiêm nghị nhìn cô.
Lý Hiểu Băng tìm tiểu học muội Tạ Uyển Doanh: “Doanh Doanh, em giúp chị ngăn anh ấy lại.”
Tạ Uyển Doanh lắc đầu: Cô sẽ không ngăn cản đàn anh Tào làm việc gì đó hợp lý.
Lý Hiểu Bằng tròn mắt nhìn cô: “Phong cách của hai người này thật giống nhau.
Không muốn bị ảnh hưởng đến cảm xúc bệnh nhân, Tào Dũng cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại.
Phó Hân Hằng nghe tiếng kích động đầu dây bên kia, liền hỏi: “Cô ấy đi một mình sao?”
“Đúng vậy. Tôi nhìn thấy cô ấy một mình xuống xe taxi, cũng rất ngạc nhiên.” Tào Dũng nói cảnh tượng mình tình cờ gặp trước đó, hoang mang tại chỗ.
“Tôi đi hỏi Chu Hội Thương.” Phó Hân Hằng nói, nhất định phải tính sổ với chồng của phụ nữ mang thai trước.
“Cậu ấy có lẽ không biết.” Tào Dũng nói.
“Cậu ấy không biết xấu hổ nói cậu ấy không biết sao?” Giọng của Phó Hân Hằng đầy sự mỉa mai.
Tào Dũng cũng đãng thầm nghĩ bạn học Chu Hội Thương đang xảy ra chuyện gì.
Lần trước vợ bệnh không phát hiện, lần này vợ lén đi khám răng cũng không để ý chút nào. Để một phụ nữ mang thai hơn bảy tháng một mình chạy đi chạy lại, làm bác sĩ thế mà không sợ vợ xảy ra chuyện.
Nghe nói Chu Hội Thương có đôi lúc tính tình ngốc nghếch, nhưng không đến nổi tình trạng như vậy. Cho anh một cảm giác giống như đang chạy trốn cái gì đó.