Chương 1438: Không muốn phạm phải sai lầm
Chương 1438: Không muốn phạm phải sai lầm
Giáo sư Lỗ đi chụp X-quang xong, đập vào mắt là cảnh giáo sư Thẩm đứng đó tiêm thuốc. Trương Hoa Diệu dồn hết tâm trí để an ủi mẹ trong phòng trị liệu.
Lý Hiểu Băng phải ngồi chờ chồng mình tới, rảnh đến mức không có việc gì làm, ngồi nghỉ ngoài hành lang một lát, thi thoảng đứng lên đi hai bước, ngồi lâu sẽ mệt mỏi. Tạ Uyển Doanh dìu đàn chị Lý.
"Tào Dũng đâu?" Quay lại không thấy Tào Dũng ở đây, Lý Hiểu Băng hỏi.
"Đàn anh Tào bận nhiều việc, đã đi rồi ạ." Tạ Uyển Doanh nói.
"Em xem con người anh ấy, khó có thể đi ra ngoài, điện thoại cũng reo liên tục." Lý Hiểu Băng phàn nàn hai câu với cô.
"Đàn anh có kỹ thuật tốt, rất nhiều bệnh nhân đến tìm anh ấy." Tạ Uyển Doanh có thể hiểu được.
"Ừ, chị nghe đàn anh nói về em, hiện tại em giống như một chuyên gia bận rộn rồi."
Bị đàn chị Lý trêu chọc, Tạ Uyển Doanh vội vàng lắc đầu: Nói lời này là nói lung tung nha, cô đâu phải chuyên gia gì.
Cửa bật mở, Lâm Lệ Quỳnh từ bên trong đi ra, xem ra là đi giúp giáo sư Thẩm chữa trị cho bệnh nhân, bởi vậy mới đến trước một phòng trị liệu khác.
Các gian phòng của phòng khám nha khoa ở nơi này chỉ đơn giản dùng một tấm ngăn ngăn cách hai bên mà thôi, ngoại trừ chuyên gia như giáo sư Thẩm có thể có không gian hoàn toàn riêng tư cho mình.
Lý Hiểu Băng tò mò, kéo theo tiểu học muội đi theo sau Lâm Lệ Quỳnh để nhìn mặt các bác sĩ nha khoa khác xem bệnh cho bệnh nhân.
Y tá biết các cô là người một nhà, không ngăn cản các cô tiến vào khu khám bệnh.
Được y tá gọi tên, một ông chú tiến vào khu khám bệnh chờ đợi, tuổi tác ngoài 50, đi đường hơi bất tiện, ướt đẫm mồ hôi trên trán.
Lâm Lệ Quỳnh nhìn thấy, lập tức hỏi thăm bệnh nhân: "Chú làm sao ạ?"
Ông chú lớn vẫy vẫy tay, dường như khó chịu đến mức không nói thành lời.
Lâm Lệ Quỳnh lúc đầu liên tưởng tới chuyện xảy ra trên xe lửa, liền gọi y tá: "Tìm một cái giường cho ông ấy nằm xuống. Người nhà ông ấy đâu?"
"Con gái ông ấy ở đây." Y tá nói, nghe theo phân phó của bác sĩ đi ra bên ngoài gọi người nhà bệnh nhân tới.
Con gái của ông chú vội vàng chạy tới hỏi chuyện: "Bác sĩ, bố tôi có phải bị sâu răng không? Sâu răng cần đục mấy lỗ? Lúc ở nhà tôi không thể nhìn rõ ràng cho ông ấy, chỉ thấy một cái hố lớn trong răng bên trái của ông ấy."
Lâm Lệ Quỳnh cắt ngang lời cô ấy, cấp bách nhất hiện giờ không phải răng, liền hỏi người nhà bệnh nhân: "Ông ấy có bệnh tim không?"
"Không có…"
"Có cao huyết áp không?"
"Huyết áp bình thường mà. Vừa rồi không phải y tá đã đo cho ông ấy sao? Cũng không nói huyết áp cao."
"Tình trạng này của ông ấy giống với tái phát bệnh tim." Lâm Lệ Quỳnh nói, lại kêu y tá mang máy điện tâm đồ đến đây.
Con gái bệnh nhân nghe thấy câu này liền há hốc mồm: "Cái này, bố tôi không nói ông bị bệnh tim."
Lúc ấy trên xe lửa, cô nghe thấy bệnh nhân miêu tả đồng thời mò mẫm khám bệnh lại phán đoán sai. Lâm Lệ Quỳnh tin tưởng bản thân không phạm lại sai lầm nữa.
Lý Hiểu Băng đứng bên cạnh coi tình hình thế nào, quay đầu lại hỏi tiểu học muội: "Trái tim ông ấy bị bệnh sao?"
"Chắc là tụt huyết áp." Tạ Uyển Doanh trả lời.
Lâm Lệ Quỳnh đi tới hối thúc y tá kéo máy điện tâm đồ, nghe được những lời này của cô đột ngột dừng chân lại.
Bệnh tụt huyết áp rất dễ nhầm lẫn với tái phát chứng tim co thắt, chẳng hạn sắc mặt đều tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, tứ chi không vững sắp ngã xuống…
Quay người lại, Lâm Lệ Quỳnh đi đến trước mặt người nhà bệnh nhân hỏi thêm lần nữa: "Ông ấy có ăn thức ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa ăn. Đau tới mức vài ngày rồi chưa gì. Sau khi tôi phát hiện ra mới vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ Trầm, bác sĩ Trầm bảo tôi dẫn bố tôi tới bệnh viện này." Con gái bệnh nhân đáp.
Hoàn toàn không thể nào không ăn gì, khẳng định ăn được một ít. Dù vậy, lý do rất hợp lý, Lâm Lệ Quỳnh cho bệnh nhân đo điện tâm đồ và kiểm tra nồng độ máu, cuối cùng cho ta nồng độ máu là 1.9