Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1441 - Chương 1441: Thử Nghiệm Rồi Lại Thử Nghiệm

Chương 1441: Thử nghiệm rồi lại thử nghiệm
Chương 1441: Thử nghiệm rồi lại thử nghiệm
Chương 1441: Thử nghiệm rồi lại thử nghiệm




Mẹ đứa bé thấy tình hình không ổn, sợ đến hoang mang lo lắng, vừa chạy vừa hô lớn: “Bác sĩ Trần, bác sĩ Trần, mau cứu con gái tôi với…”

Y tá vỗ tới đầu đẫm mồ hôi, không thấy tình trạng của đứa bé có chuyển biến tốt, đành phải kêu cứu những người khác trong khu khám bệnh đến đây hỗ trợ: “Có ai không, nó sắp không xong rồi!”

Bất đắc dĩ giờ tan làm, kêu cả buổi không ai xuất hiện. Y tá gấp gáp đến mức sắp khóc.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Rốt cuộc đã có tiếng nói. Đầu óc y tá có chút choáng váng, dường như nghe thấy không chỉ một người nói chuyện.

Tạ Uyển Doanh đi đến đỡ lấy hai đầu gối đang khuỵu xuống, ngẩng đầu thì gặp được đàn anh Tào đang vội vàng chạy lên cầu thang.

Tào Dũng ôm theo mấy bát mỳ sợi đựng trong túi nhựa, nhìn thấy tình huống khẩn cấp, vội vàng ném mỳ sợi lên chiếc ghế bên cạnh, lao tới chỗ đứa bé gặp chuyện.

“Đế anh.” Tào Dũng lên tiếng, vươn tay ra.

Y tá chỉ nghe qua âm thanh ra lệnh của anh cũng biết anh nhất định là bác sĩ, hai cánh tay đơn thuần là phản xạ có điều kiện, buông lỏng đứa trẻ ra.

Tào Dũng ôm lấy đứa bé nhanh chóng điều chỉnh tư thế của mình và đứa trẻ. Lòng bàn tay phải dồn lực nâng đỡ nửa thân trước của đứa trẻ, dường như đang cố bảo vệ trái tim của bé. Mượn tạm lực của đùi để cố định, lại để đầu của đứa trẻ xuống thấp, lòng bàn tay trái vỗ nhẹ vào xương bả vai của đứa trẻ.

Khi vỗ không thể đập bằng cả bản tay, cơ thể đứa trẻ rất yếu, lực tác động không được đến điểm trọng yếu như búa. Đập là hy vọng lực truyền vào khí trong cơ thể chứ không phải đập xương đập cơ bắp. Để ngoại lực này làm thay đổi cấu trúc cơ thể của trẻ cần có thời gian, bởi vậy không thể ngừng vỗ giữa chừng. Muốn vỗ nhịp nhàng, khoảng cách tốt nhất là cứ một giây đồng hồ lại vỗ.

Vỗ một cái, dừng một chút, lại tác dụng thêm chút lực vào chỗ vỗ để đẩy xuống. Sau đó, vỗ thêm mấy lần rồi xem hiệu quả.

Có thể do sức lực của Tào Dũng lớn hơn nữ y tá, sau hai lần vỗ, miệng cổ họng của cô gái nhỏ phát ra âm thanh ư ư lớn hơn, trong mắt dường như có vật gì chui ra khỏi cổ họng.

Lúc đàn anh tiến hành cấp cứu, Tạ Uyển Doanh ngồi xổm xuống, hai mắt cẩn thận quan sát sắc mặt cô gái nhỏ và xoang mũi thở vào miệng cổ họng, hơn nữa đã hình thành phán đoán hình ảnh trong đầu.

Thế nào? Tào Dũng dùng ánh mắt hỏi cô một chút. Anh tự đếm và vỗ năm lần. Còn không phải đổi phương thức khác.

Tạ Uyển Doanh nhướng đôi mi thanh tú, lắc đầu với đàn anh: Không được, chỉ vỗ lưng thôi thì không đủ.

Mặc dù cổ họng nhỏ của đứa trẻ có phát ra vài tiếng ư ư, nhưng càng ngày càng nhỏ và yếu ớt. Có thể thấy sau cú vỗ lưng đã có tác dụng lực nhất định, bản thân đường dẫn khí bị chấn động nhằm mục đích khiến cho vật bị tắc nghẽn bên trong chuyển dời, hiển nhiên thấy được lực tác động đó không đủ để đẩy vật tắc chí mạng ra ngoài, cho nên chỉ có thể để tự đứa trẻ phát ra tiếng nôn ọe không có ích mấy.

“Phải làm sao bây giờ?” Y tá đột nhiên vùng dậy toát đầy mồ hôi. Với kinh nghiệm dày dặn của một y tá, cô ấy cảm giác tình huống của đứa trẻ rất phiền phức.

Vỗ lưng không có tác dụng. Tạ Uyển Doanh giúp đàn anh ôm lấy cơ thể đứa trẻ để đổi tư thế, lại để đàn anh có không gian chuyển động. Hai cánh tay Tào Dũng một bên nắm thành đấm tay kia ôm chặt nắm đấm, đặt hai tay lên vị trí giữa xương ngực trên rốn. Hai tay đồng thời dùng sức siết chặt, thực hiện động tác hóp bụng. Cùng lúc làm năm lần liên tục và có nhịp điệu.

Cổ họng Tiểu Tư Tư há rồi lại há, âm thanh ư ư không phát ra được, có thể thấy vật thể lạ kia đang mắc kẹt trong đường thở, căn bản không ra được.





Bình Luận (0)
Comment