Chương 1444: Rùng mình trong lòng
Chương 1444: Rùng mình trong lòng
Nếu như bà ấy để đứa trẻ nhỏ cắn miếng bông, với tư cách là bác sĩ chắc chắn sẽ dặn dò người lớn trông nom đứa trẻ sát sao. Trên thực tế, đứa bé lén nhổ miếng bông ra, hoặc không cẩn thận nuốt miếng bông xuống thực quản bên trong dạ dày là chuyện thường xảy ra, tắc nghẽn cổ họng thì hiếm thấy, nhưng không phải hoàn toàn không có.
Nói chung, vật lạ gây tắc nghẽn khí quản do có điều kiện tiên quyết, đứa trẻ khóc nức nở, cười to, sợ hãi đột nhiên hít hơi vào. Lúc này, vòm họng mở ra. Bác sĩ rất ghét người lớn đánh trẻ con ở điểm này, một cú thôi, đứa trẻ không thể nào kiểm soát được chính nó. Nắp khí quản và cấu trúc cơ thể của trẻ chưa phát triển hoàn toàn, một khí đầu miệng bị vướng cái gì, đứa trẻ sẽ bị kinh hãi mà nuốt vào trong, phản xạ trước vật lạ không nhạy bén như người trưởng thành, đồ vật mắc ngoài miệng dễ rơi vào trong khí quản hơn so với người lớn. Hậu quả này xảy ra tuyệt đối khiến ba mẹ hối hận cả đời cũng không kịp. Cho nên, ngàn vạn lần đừng tùy tiện ra tay đánh trẻ con.
Y tá vội vã nói ra chuyện mà Lâm Lệ Quỳnh tiết lộ: “Chủ nhiệm Trương khoa cấp cứu Quốc Trắc có ở đây không, giáo sư Thẩm?”
“Phải phải phải, cậu ấy ở đây.” Giáo sư Thẩm cùng lúc nhớ ra chuyện này, vội vàng quay đầu lại nhờ vả Trương Hoa Diệu: “Cậu đi xem một chút đi, chủ nhiệm Trương.”
Lúc y tá báo cáo Trương Hoa Diệu đã đứng bên nghe xong, lập tức chuẩn bị kỹ càng hỏi: “Bệnh nhân ở đâu?” Cùng lúc đó, giọng điệu của ông lớn luôn luôn bình tĩnh, hỏi lại: “Chưa gọi xe cứu thương sao?”
Lúc phát sinh vật lạ làm tắc đường thở ngoài ý muốn, khoa cấp cứu Quốc Trắc cứ hai ba ngày lại gặp 1 lần, Trương Hoa Diệu đã quá quen thuộc tình huống này. Rõ ràng tình trạng có thể phân chia lớn nhỏ, nếu là loại nhỏ, có thể dựa vào các phương pháp sơ cứu ngay tại hiện trường cũng thấy hiệu quả, không cần đưa tới bệnh viện. Còn tình huống khó khăn, chỉ sợ đưa đến bệnh viện không kịp thời. Nhưng mà bắt buộc phải gọi xe cứu thương. Tại sao? Bởi vì tòa cao ốc khoa răng hàm mặt chỉ có chuyên khoa răng, là nơi không có cách nào xử lý bệnh tắc nghẽn đường thở. Không lập tức gọi trợ giúp từ bệnh viện, sẽ gia tăng thêm rủi ro cho mạng sống của bệnh nhân, không hoàn thành xác đáng nghĩa vụ cứu trợ bệnh nhân.
“Đã gọi 120, để 120 gọi cho xe cứu thương khoa cấp cứu Quốc Trắc.” Y tá nghe hiểu ý của ông lớn, liền nói.
Kéo cửa ra theo y tá đến xem bệnh nhân nhỏ, Trương Hoa Diệu không quên quay đầu lại cảnh cáo mẹ già: “Mẹ ngồi đợi con ở chỗ này, đừng có chạy loạn.”
Thân là bác sĩ, anh ấy vội vàng đi cứu bệnh nhân khác sẽ không thể chuyên tâm lo cho người nhà mình.
Con nuôi đang đối xử với bà ấy như đứa trẻ. Giáo sư Lỗ nhếch mũi lên, xua tay nói với anh ấy: “Đi đi.”
Giáo sư Thẩm ngồi đây giúp Trương Hoa Diệu chăm sóc mẹ già. Trương Hoa Diệu vội vã theo y tá ra khỏi văn phòng.
Từ từ chạy chậm lại, Trương Hoa Diệu đi đến hiện trường. Lúc này Tào Dũng và Tạ Uyển Doanh ôm đứa bé vào phòng trị liệu gần nhất tiến hành trợ giúp, nếu có điều kiện về phần cứng như giường và các loại máy thở để hỗ trợ thì sẽ có lợi hơn trong việc cấp cứu bệnh nhân.
Y tá nhìn thấy ông lớn đứng ngoài cửa ra vào vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ đang có chuyện gì xảy ra.
Trương Hoa Diệu đầu óc quay cuồng:
Tào Dũng ở đây, Tào Dũng không chỉ là ông lớn của khoa phẫu thuật thần kinh, hơn nữa trước kia lúc thực tập bên khoa ngoại lồng ngực là một sinh viên y có tiếng. Dù không trở thành bác sĩ khoa tim mạch cũng có thể mổ bóc tách động mạch chủ cho bệnh nhân, kỹ thuật tốt đến đâu đều có thể tưởng tượng ra.
Tạ Uyển Doanh, được đồn đại là sinh viên y thiên tài.
Hai người kia đang ở đây chữa bệnh cho trẻ con mà cũng vô phương cứu chữa?
Trương Hoa Diệu rùng mình trong lòng, biết rõ y tá gọi anh ấy đến khẳng định vấn đề đã nghiêm trọng hơn dự tính. Bởi vì y tá không biết thân phận của hai người này.