Chương 1457: Khen ngợi
Chương 1457: Khen ngợi
Có lẽ cảm nhận được hành động cứu giúp bé của chị bác sĩ, toàn thân Tư Tư không dám động đậy một cái. Đứa trẻ này kỳ thực rất thông minh.
“Tư Tư, Tư Tư…” Mẹ Tư Tư đứng ngoài cửa liên tục gọi con gái.
“Tốt rồi tốt rồi. Con gái cô thở được bình thường rồi.” Y tá và Lâm Lệ Quỳnh biết tình huống của đứa trẻ bên trong đã chuyển biến tốt, nói với mẹ đứa bé: “Cô ngồi xuống đây nghỉ lát đi.”
“Là có ý gì? Con bé khỏe chưa?” Mẹ Tư Tư hỏi.
“Chưa hoàn toàn khỏe được, phải chờ xe cứu thương tới. Nhưng mà hiện tại con bé thở được rồi, sẽ không sao đâu.”
Nghe không hiểu rõ ý nhân viên y tá nói cũng không biết con mình là sống hay chết, mẹ Tư Tư chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn như sợi mì, trực tiếp ngồi rạp xuống đất.
Lâm Lệ Quỳnh và y tá xốc tay nâng cô ấy lên.
Mẹ Tư Tư lớn tiếng khóc, dồn dập hỏi: “Tôi chỉ đưa nó đến trị cái răng, sao lại thành ra như vậy?”
Bắt đầu rồi, người nhà bệnh nhân lại nghi ngờ bác sĩ làm sai chuyện gì rồi.
Bác sĩ và y tá khoa răng hàm mặt nghe thấy lời này trong lòng chỉ có thể nghĩ: Quả nhiên sẽ có kết quản này. Bởi vậy bọn họ vừa thấy phát sinh ngoài ý muốn, liền biết nếu không cứu sống được đứa trẻ thì sự việc sẽ rất rắc rối.
Y học vốn là ngành nghề nguy hiểm bậc nhất. Dù là cầm máu hay điều trị khác, bác sĩ đều phải cầm đồ vật đặt vào trong cơ thể bệnh nhân, thứ đồ vật trong cơ thể bệnh nhân ấy gọi là vật lạ, dù cho những thứ y tế này vô cùng nhỏ.
Bác sĩ trong phòng điều trị chẳng để ý cái khác. Vài con mắt tiếp tục nhìn chằm chằm thao tác của Tạ Uyển Doanh.
Cơ thể nhỏ của Tư Tư run rẩy thành cục bông, đôi mắt nhỏ mở to ra, bởi vì đứa trẻ này có thể cảm giác được bản thân vừa được cứu sống.
Kéo, kéo ra ngoài. Kẹp mang theo dây tơ chậm rãi lui ra ngoài.
Bởi vì dây tơ không phải cái kìm kẹp, không thể kẹp vật lạ ra, ống sắt tạm thời cũng không thể hoàn hảo như thiết bị y tế đặc thù mà các công ty chế tạo ra, tác dụng lực có giới hạn, tất cả chỉ có thể dựa vào kỹ thuật của bác sĩ để tự chống đỡ.
“Tốt, tốt, tốt. Sắp ra rồi.” Trương Hoa Diệu vừa nói hai con người vừa nhíu lại, thời khắc này anh ấy cảm nhận được máu trong người đang sôi trào. Với tư cách là một tiền bối khá lớn tuổi, thời điểm chứng kiến kỳ tích y học xuất hiện rồi sinh viên y một dây thần kinh chất lặng lại có thể trở về, hiện ra tín hiệu cực kỳ hưng phấn.
Tâm trạng Tào Dũng và Phó Hân Hằng đều thấp thỏm.
Hô, hơi thở từ khí quản của đứa trẻ thoát ra.
Kẹp lôi dây tơ ra ngoài, đầu dây tơ mang ra một miếng bông dính nước bọt.
“Quá lợi hại.” Trương Hoa Diệu đáp, tay trái vỗ nhẹ lên bờ vai của bạn học Tạ, bày tỏ sự khen ngợi đối với sinh viên y.
Khá là tốt. Ban đầu tưởng rằng dụng cụ đơn sơ như vậy không làm được gì. Càng chẳng cần kể đến bông dính trong cổ trẻ con lôi theo các dị vật khác ra ngoài, không loại trừ khả năng nó sẽ lẫn vào các chất lỏng khác trong máu khiến xác suất mắc kẹt dường như bằng không. Kết quả là giữa lúc sơ cứu phải tạm thời thay đổi phương án, cuối cùng có thể lôi ra một ít khối bông tuyệt đối là kỳ tích.
“Có ít máu. Giáo sư Trương.” Bị ông lớn khoa trương, Tạ Uyển Doanh không thể kiêu ngạo, bởi vì cô cảm giác nguy hiểm của đứa bé vẫn chưa đi qua.
Mấy người Trương Hoa Diệu nghe thấy cô nói vậy, nghiên cứu tình trạng của khối bông nhỏ mà cô vừa lấy ra được.
Thấy được một ít nước thuốc màu nâu đậm bên cạnh bông có vết máu, máu này không phải máu xuất hiện ở nhánh khí quản bên trái.