Chương 1459: Trăm nghe không bằng một thấy
Chương 1459: Trăm nghe không bằng một thấy
Không chỉ bệnh viện, những nơi khác có trẻ con gặp chuyện không may cũng sẽ có kết quả như vậy. Chỉ có điều bệnh viện là nơi điều trị cho trẻ có độ rủi ro cao, xác suất gặp tai nạn rất lớn.
Có lẽ chỉ có Tư Tư nằm trên giường bệnh mới cảm thấy vô cùng hoang mang trong thế giới của trẻ thơ: Ai cũng muốn cứu mạng của bé, nhưng tại sao phải tranh đấu đến sống chết vậy nhỉ?
Người nhà cho rằng bác sĩ ở đây không đáng tin cậy, kịch liệt yêu cầu chuyển viện.
Bác sĩ khoa răng nghe xong cũng bất lực, vốn gọi 120 đưa con của bọn họ đến bệnh viện điều trị là được rồi, nơi đây cũng không có đủ điều kiện để chữa trị loại bệnh này.
Trương Hoa Diệu dự đoán chính xác, lúc xe cứu thương của Quốc Trắc đến, thời gian đã trôi qua 50 phút, Nếu xe cứu thương của bệnh viện khác đến, mạng của tiểu Tư Tư e là sớm không còn rồi.
Bác sĩ cấp cứu Quốc Trắc nhảy xuống xe cứu thương. Với tư cách bác sĩ chuyên khoa, trong lòng họ đều hiểu được tình huống này có thể cứu ở hiện trường thì nhất định sẽ cứu, xe cứu thương chỉ đợi uổng công. Cứu người đã ngừng thở, chỉ giữ cho bác sĩ thời gian quá ngắn.
“Chủ nhiệm Trương.” Gặp được khoa cấp cứu bệnh viện mình đúng lúc, bác sĩ Quốc Trắc trước mặt chào hỏi với lãnh đạo.
“Bác sĩ cậu về khi nào vậy?” Trương Hoa Diệu quay đầu nhìn xem người kia là ai, biểu lộ vẻ ngoài ý muốn: “Cậu không phải đi họp à?”
“Đi vài ngày, sáng sớm hôm qua mới về. Hôm nay tới bệnh viện đi làm, thay đồng nghiệp trực khoa cấp cứu. Vừa xuống đã nghe tin chủ nhiệm Trương anh đang nghỉ, đưa mẹ đi khám bệnh.” Thân Hữu Hoán bên cạnh giải thích cười lấy lòng lãnh đạo: “Chủ nhiệm Trương anh ở đây, bệnh nhân có phúc quá. Sớm biết vậy chúng tôi có thể không tới.”
“Ai nói các cậu có thể không tới?” Trương Hoa Diệu không khách sáo trực tiếp phê bình bọn họ đến chậm: “Chúng tôi chờ đám người các cậu lâu lắm rồi đấy.”
“Tình hình thế nào rồi?” Thân Hữu Hoán nghe nói có lãnh đạo ở đây và tình trạng của bệnh nhân tiếp tục không ổn định, sắc mặt nghiêm trọng hỏi han.
“Miếng bông xâm nhập vào khí quản.”
“Trong điện thoại có nói. Hiện giờ đứa bé đã ho miếng bông ra rồi?”
“Ra cái quái gì, đi vào khí quản rồi.” Trương Hoa Diệu đáp cho anh ấy một câu, có thể ho ra thì đã may. Muốn ho ra miếng bông không dễ dàng gì, miếng bông đã dính vào thành khí quản rồi…
“Chủ nhiệm Trương anh đã dùng biện pháp gì để đẩy miếng bông ra rồi?” Thân Hữu Hoán biết rõ nếu không phải miếng bông làm ra, đứa trẻ này khẳng định không đợi được anh ấy đến đã chết rồi. Bây giờ chưa chết, đoán chừng Trương Hoa Diệu dùng cẩm nang diệu kế.
“Không phải tôi, là cô ấy.” Trương Hoa Diệu rất thẳng thắn, chỉ công cụ tư duy cho anh ấy nhìn, là Tạ Uyển Doanh đứng bên cạnh.
Thân Hữu Hoán xem qua, gặp được khuôn mặt xinh xắn của Tạ Uyển Doanh. Không nên hỏi nhiều, anh ấy nhớ rõ cú điện thoại gọi tới mấy ngày trước, linh cảm xuất hiện, cao giọng thốt lên: “Là tiểu học muội Doanh Doanh sao?”
Giọng nói này, cùng cách xưng hô đặc biệt này với cô, chính là đàn anh Thân đã bắt chuyện với cô trong điện thoại. Trăm nghe không bằng một thấy. Người trước mắt này lúc trước chỉ có thể nghe thấy giọng nói của đàn anh, sau khi nghe gọi cô mới phát hiện anh ấy càng có khí chất hơn so với trong điện thoại. Cao gầy trắng trẻo, tóc mái bồng bềnh, hốc mắt hơi sâu ngày ngày đều cười, khi cười thì khóe mắt bay xa như đàn chim bay lượn trên tầng mây cao. Xem ra không phải là một đàn anh lạnh như băng.
Tạ Uyển Doanh hơi gật đầu.
“Ài, đây không phải đàn em Tào sao?” Thân Hữu Hoán tiếp tục đứng bên cạnh cô chào hỏi đàn em.
“Chào anh, đàn anh Thân.” Tào Dũng phối hợp theo lời của đối phương đáp.
Đàn anh Tào tình tảo hơn nhiều so với đàn anh Vu, hiểu được cách phải xử lý người khác thế nào.