Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146 - Lời Nói Sâu Xa Của Giảng Viên

Chương 146 - Lời nói sâu xa của giảng viên
Chương 146 - Lời nói sâu xa của giảng viên

“Thầy Nhậm à, sau này thầy còn giấu nữa không?”

Nhậm Sùng Đạt không nói nên lời, cầm điện thoại di động lên thì thấy là Tào Dũng gọi tới, thật sự không muốn nghe chút nào.

Anh so với Tào Dũng còn khó chịu hơn, biết trước sẽ như vậy anh là giảng viên cũng có thể tặng cho sinh viên, một cái điện thoại di động mới khoảng một ngàn tệ. Hiện tại lại biến thành giảng viên không đủ quan tâm đến sinh viên trong lớp.

“Thầy Nhậm, Tạ Uyển Doanh tới tìm thầy.” Thầy giáo đứng ở cửa nhìn thấy bóng người liền thông báo tin tức cho Nhậm Sùng Đạt.

Nhậm Sùng Đạt cảm thấy hơi khẩn trương.

Tạ Uyển Doanh đi vào phòng làm việc của giáo viên, vội vàng đi tới trước mặt giảng viên báo cáo: “Thầy Nhậm, em thật sự không biết bọn họ muốn tặng điện thoại di động cho em. Họ nói đã có sự đồng ý của trường y khoa. Em cảm thấy không ổn, thầy giúp em trả lại cho họ đi thôi.”

Túi điện thoại di động được đặt trên bàn làm việc của Nhậm Sùng Đạt.

Tất cả giảng viên nhìn thấy cảnh này và đều thấy biểu tình của Tạ Uyển Doanh là nghiêm túc.

Chỉ có thể nói sinh viên này thật sự tốt, tấm lòng vô cùng lương thiện.

Nhậm Sùng Đạt đột nhiên nhận ra được anh thật sự không cần che giấu cờ khen thưởng hơn ba năm, bởi vì căn bản đứa nhỏ này sẽ không kiêu ngạo tự mãn.

“Em cầm về đi.” Nhậm Sùng Đạt nghĩ kỹ rồi nói với sinh viên.

Tạ Uyển Doanh sửng sốt: tại sao giảng viên lại bảo cô nhận?

“Có lúc bệnh nhân và gia đình bệnh nhân hay xã hội khen thưởng là cho người trong cuộc thêm ý thức trách nhiệm. Tất nhiên, nó sẽ làm cho em cảm thấy gánh nặng và căng thẳng. Tuy nhiên, để trở thành một bác sĩ giỏi cần phải học cách chịu đựng những điều này và làm gương cho người khác, hiểu không? Người tốt cần được khen thưởng để có vai trò gương mẫu trong xã hội.”

Trước khi trọng sinh, chưa từng có ai nói với cô ấy những điều như vậy. Chỉ có thể nói, giáo viên của Quốc Hiệp rất khác biệt, vấn đề nhận thức sâu sắc hơn nhiều.

“Nếu phần thưởng của em là một khoản tiền lớn, em có thể quyên góp nó cho những người có nhu cầu lớn hơn trong xã hội. Nhưng bây giờ là một chiếc điện thoại di động, em giữ nó giống như người thưởng em mong đợi của em phải học tập tốt hơn, tiến bộ hơn trong y học và cứu sống được nhiều người hơn. Tôi nghĩ rằng em cần động lực và sự khích lệ như vậy.” Nhậm Sùng Đạt nói với sinh viên.

Các giảng viên khác nghe vậy nhanh chóng hiểu được dụng ý của Nhậm Sùng Đạt.

Học sinh quá khiêm tốn đôi khi cũng là một việc không tốt, tại một phương diện nào đó sẽ có cảm giác tự ti. Nhậm Sùng Đạt không thích học trò của mình biến thành như vậy, hy vọng học trò của mình có thể hào phóng tiếp nhận phần thưởng của người khác, hào phóng gánh vác trách nhiệm tốt hơn, thậm chí là làm nhân vật dẫn đầu.

Chỉ có thể nói, tương lại Tạ Uyển Doanh có khả năng này, hiện tại cần phải rèn luyện trước.

“Em hiểu rồi thưa thầy.” Tạ Uyển Doanh lấy lại điện thoại di động, tin tưởng lời giảng viên nói.

Từ khi còn học đại học đến nay, tất cả các bạn trong lớp đều biết Nhậm Sùng Đạt là một người tốt, thật sự tuyệt đối tốt. Các lớp khác không thể gặp một giảng viên tốt như vậy, bọn họ là may mắn và phải biết trân trọng điều này.

“Thầy Nhậm, nếu em có điều gì cần phải cải thiện thầy hãy nói với em bất cứ lúc nào, em sẽ thay đổi.” Tạ Uyển Doanh nói.

Các giảng viên còn lại cười: Đứa trẻ này quá dễ thương.

Nhậm Sùng Đạt cũng nhịn không được cười cười: “Được, tôi sẽ tìm những thiếu sót của em rồi nói chuyện lại với em.”

Tạ Uyển Doanh cầm điện thoại di động rời đi, ra ngoài tòa nhà giảng dạy để gặp Ngô Lệ Tuyền.

Ngô Lệ Tuyền kéo cô đi mua thẻ điện thoại di động, nói: “Lần này nhất định phải là tôi bỏ tiền ra. Vừa định mua điện thoại di động cho cậu thì bị ai đó cướp mất cơ hội, tôi rất tức giận!”

Thấy Ngô Lệ Tuyền tức giận, Tạ Uyển Doanh đành phải để cô ấy trả chút chi phí nhỏ này.

Buổi tối đành phải để cô bạn lại một mình để trở về bệnh viện, lúc trước cô đã hẹn cùng với đàn anh gặp mặt ở phòng cấp cứu. Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, một nhóm y tá và chị gái vây quanh cô: “Bác sĩ Tạ, tôi nghe nói cô có điện thoại di động?”

Bình Luận (0)
Comment