Chương 1462: Không cách nào dự đoán được
Chương 1462: Không cách nào dự đoán được
Lúc này, đứa bé này nhìn Tạ Uyển Doanh, giống như đang tiếp tục kêu cứu với chị gái bác sĩ cô đây.
Tạ Uyển Doanh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy đàn chị răng hàm mặt đang đứng cách đó không xa.
Sắc mặt Lâm Lệ Quỳnh tái nhợt, lời nói bác sĩ Thân bọn họ nói cô ấy đã nghe thấy hết rồi. Nghĩ đến đứa bé này sẽ chết, đồng nghĩa với những nỗ lực trước đây của cô ấy sẽ trở nên vô nghĩa. Không đợi bác sĩ Thân và những người khác tìm người nhà nói chuyện, cô ấy vội xoay người lao vào trong phòng họp.
Ba, bà, cô và những người khác của Tư Tư, đang ở trong phòng họp răng hàm mặt đập bàn ném đồ.
“Mọi người bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Có gì muốn nói thì nói, đừng có ném đồ.” Lãnh đạo được bộ phận nhân sự của khoa răng hàm mặt cử đến giải quyết vụ tranh chấp y tế này, nhìn thấy không thể ngăn cản được bọn họ, nhấc điện thoại lên chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát.
“Cậu báo cảnh sát cái gì?” Cô của Tư Tư chạy đến giật điện thoại của đối phương: “Các người chột dạ, nên muốn báo cảnh sát sao? Nói nhanh, nếu cháu gái của tôi sắp chết thì các người sẽ làm như thế nào?”
Mẹ của Tư Tư cảm thấy con gái mình đã chết rồi. Nếu không tại sao mỗi một người lại làm ầm ĩ đến như vậy. Bà ấy ngồi bệt xuống đất, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn, cả người ngất đi.
Y tá và một bác sĩ khác đỡ lấy người bà ấy, cố gắng xoa bóp cho bà ấy.
“Các người nhìn xem, mẹ con bé cũng đã như thế này rồi, lương tâm của các người đâu? Lương tâm làm bác sĩ của các người đâu? Bác sĩ nào điều trị răng cho cháu gái tôi? Bước ra đây cho chúng tôi, rốt cuộc cô ta đã làm gì cháu gái tôi?”
“Bác sĩ Trần sáng hôm nay đã điều trị xong cho cô bé rồi.”
“Xong rồi? Xong rồi thì có thể để cục bông gòn trong miệng con bé sao? Rõ ràng biết con bé là một đứa bé mới có bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu, nhét cục bông gòn trong miệng con bé, bác sĩ cũng không sợ con bé nuốt vào đâu sao?”
Bác sĩ sợ, vậy nên không phải bảo người nhà phải trông coi kĩ đứa bé sao?
“Nếu đứa trẻ có thể nghe lời thì có thể gọi là đứa trẻ không? Bác sĩ các người không phải nên làm tốt các bệnh pháp đề phòng sao, đề phòng rơi vào khí quản của cháu gái tôi có phải hay không? Hơn nữa chúng tôi vừa mới đi đến phòng kiểm tra X-Quang, nghe bác sĩ chụp X-Quang nói rồi, nói là không chỉ có cục bông gòn mà còn có chiếc răng bị gãy trong khí quản của cháu gái tôi. Tôi hỏi các người, bác sĩ các người điều trị răng cho cháu gái tôi như thế nào? Để răng gãy của con bé ở trong khí quản của con bé sao?”
Bác sĩ Trần cũng đang khóc ở trong phòng làm việc bác sĩ. Làm bác sĩ sợ nhất là gặp phải những sự cố không thể dự đoán trước như thế này. Dựa theo tình hình kết quả trước đó cô ấy đã kiểm tra cho bệnh nhi, chân răng cũng không quá lung lay, cần phải phẫu thuật nhổ bỏ răng. Thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với cô bé này, bản thân cắn cắn lại có thể nát thêm một mảnh chụp răng sót lại, cùng với cục bông gòn rơi xuống.
Rủi ro trong khoa răng hàm mặt, không xảy ra chuyện thì không sao, một khi có chuyện xảy ra bác sĩ không thể nào nói được. khoa răng hàm mặt với tư cách là một chuyên khoa vai trò thiểu số, yêu cầu kỹ thuật chuyên ngành riêng, đặc biệt là thao tác yêu cầu vô cùng tính tế.
“Các người gọi người họ Trần kia ra đây.” Người nhà lần lượt xắn tay áo lên, dáng vẻ giống như muốn làm lớn một trận.
Cửa phòng họp phanh một tiếng, Lâm Lệ Quỳnh từ bên ngoài hùng hổ xông vào, đối mặt với nhóm người nhà đứa bé đang tức giận đùng đùng, nói: “Mọi người nghe tôi nói vài câu trước, để bé ở lại đây lấy dị vật ra.”
Mấy người nhà bệnh nhân quay lại nhìn cô: “Cô là ai?”
“Tôi họ Lâm.” Lâm Lệ Quỳnh nói: “Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ là cứu mạng đứa bé..”
“Vẫn để cháu gái tôi ở đây sao? Các người muốn hại chết con bé sao?”
“Không thể nói như vậy. Để tôi kể mọi người nghe một câu chuyện, câu chuyện này là có thật, bốn năm trước, trên một chuyến xe lửa.”