Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1469 - Chương 1469: Kinh Nghiệm Đủ Dùng

Chương 1469: Kinh nghiệm đủ dùng
Chương 1469: Kinh nghiệm đủ dùng
Chương 1469: Kinh nghiệm đủ dùng




Y tá kịp phản ứng, đem kìm cầm máu thẳng đưa cho mổ chính để cho mổ chính làm việc tiếp.

Trương Hoa Diệu không nhận thêm kìm cầm máu.

Bác sĩ khác, Phó Hân Hằng, Lưu Vụ đều cảm thấy đổi kìm không có ích lợi gì. Kìm cầm máu chắc chắn không được, muốn vào sâu khí quản thêm chút sẽ quá thô.

Bác sĩ mổ chính dùng kìm dò xét một chút là muốn xem thuet có đụng chạm được vào vật lá không, nếu như vật lạ tiếp cận khí quản thì sẽ có cơ hội. Theo kết quả đoán được thì có cơ hội này. Nhưng mà, thi thoảng số phận của ca phẫu thuật không nằm ở kết quả kiểm tra dụng cụ trước phẫu thuật, đến tình trạng của người mắc bệnh được bác sĩ phẫu thuật cũng sẽ khác với khi kiểm tra dụng cụ. Hôm nay thì độ chính xác của dụng cụ không liên quan đến ca phẫu thuật, mà là bản chất tình trạng bệnh của bệnh nhân có tiến triển lạ. Vật lạ tự nhiên rớt xuống, khả năng tốc độ nhanh hơn so với dự đoán của bác sĩ.

“Giáo sư Trương, nếu như vật lạ trong lúc này lại tiếp tục mất, cho thấy có không gian hoạt động. Chúng ta có thể thử dùng ép chặt bộ ngực xem sao.” Tạ Uyển Doanh nói.

Trên giường bệnh sẽ phát hiện ra, có đôi khi bác sĩ chứng minh trẻ không bị tắc nghẽn đường thở hoàn toàn hay tình trạng vật lạ trong cơ thể khá nguy hiểm hoặc là chảy máu nhiều là đúng sẽ khuyên can cần quan sát một hai ngày trước, chứ không vội vàng tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, nhất là đứa bé nào nuốt nhầm vật lạ. Nguyên nhân do kinh nghiệm bác sĩ gặp nhiều ca bệnh tương tự nên có khả năng nghĩ vật lạ sẽ tự nhổ ra được. Nếu như tự nhổ ra ngoài, sẽ không cần làm phẫu thuật, lúc vật lạ khạc nhổ ra có thể dùng phương pháp sơ cứu trước đó để tự đứa bé đẩy vật lạ trong cơ thể nó ra.

Nguyên nhân chủ yếu của bệnh này là bác sĩ sợ bệnh nhân chảy máu quá nhiều sẽ mất mạng, chỉ có thể cấp tốc khai mở khí quản. Như lời Tạ Uyển Doanh vừa nói, kinh nghiệm trên có thể lợi dụng bên trong thủ thuật.

Các giáo sư khác nghe lời cô xong, nghĩ đến đầu óc cô thật hài hước, những chuyện này bọn họ còn có kinh nghiệm hơn. Cùng lúc đó, khả năng không phải đầu óc cô nhạy bén hơn bọn họ, mà là lúc cô xem phẫu thuật không biết phanh đúng lúc liền tự diễn thử phẫu thuật. Cái sau có nhiều khả năng hơn.

Một sinh viên y, giáo sư bên cạnh gọi xem, không phải để cô biến thành đứa ngốc, mà phải dùng đầu suy nghĩ. Thế nào là biểu hiện của một sinh viên y xuất sắc, bạn học Tạ trước mặt bọn họ không thể nghi ngờ chính là một minh chứng hoàn hảo.

Mấy giáo sư thở dài một tiếng trong lòng.

Giáo sư trầm mặc cho thấy lời cô nói đúng rồi. Nếu sai, giáo sư sẽ ào ào kêu ngậm miệng.

Tạ Uyển Doanh chuẩn bị kỹ càng, làm tay dự bị trợ giúp giáo sư tiến hành siết chặt vùng ngực cho đứa trẻ.

Không ngờ ông lớn giáo sư người ta lại giao cho cô một nhiệm vụ trọng đại. Trương Hoa Diệu quay đầu, chỉ thị cho cô: “Kéo móc, cho tôi xem phạm vi dài một chút.” Nói xong, Trương Hoa Diệu nói thêm một câu với cô: “Đồng thời làm tiếp dụng cụ cầm máu, tự cô làm.”

Tình trạng bệnh nhân đặc thù, tự bác sĩ không thể thao tác đành dựa vào dụng cụ, dụng cụ phẫu thuật ở hiện trường không có cái nào có thể sử dụng hơn. Bác sĩ chỉ có thể tự sáng tạo ra phát minh ngay tại hiện trường.

Giáo sư Trương anh? Tạ Uyển Doanh kinh ngạc nhìn ông lớn.

Đề thi này của trường quá khó, khó tới trình độ nào, khó đến mức cô muốn đập đầu mình vô tường để thông minh hơn. CÓ thể hình dung ra các cuộc thi viết và thao tác của trường y thực sự chỉ là trình độ đầu vào so với thực sự đứng trong phòng phẫu thuật cứu người. Tạ Uyển Doanh cô học tính toán nhanh, thế nhưng kêu cô tự chế dụng cụ trong phòng phẫu thuật, hơn nữa còn thuộc loại dụng cụ cần thiết chưa từng có trong phòng phẫu thuật.





Bình Luận (0)
Comment