Hoàng Chí Lỗi cùng với bác sĩ Giang và bác sĩ Lâm thảo luận. Bởi vì hai người đó nói với anh ta rằng không nên để Tạ Uyển Doanh ở lại đây cùng bọn họ đêm nay, bởi vì nếu có cơ hội, cô sẽ có thể cùng xe cứu thương ra ngoài thực hành sơ cứu tại chỗ.
Bởi vì lời đề nghị của hai người rất có lý, Hoàng Chí Lỗi phiền não không biết tại sao mình lại phải ở lại bệnh viện, nếu không thì có thể đích thân đưa đàn em ra ngoài xe cứu thương rồi.
Ở bệnh viện có rất nhiều công việc, và việc cấp cứu bệnh nhân không phải tất cả những gì phải làm. Lúc này không phải lúc thích hợp để anh hướng dẫn thực hành cho một đàn em khóa dưới mới vào khoa.
Vì lợi ích của đàn em Tạ, Hoàng Chí Lỗi phải từ bỏ trước.
Tạ Uyển Doanh lần đầu tiên đi cùng bác sĩ Lâm để thực hiện làm điện tâm đồ cho bệnh nhân.
“Em có thể đọc điện tâm đồ, nhưng em có thể thực hiện điện tâm đồ không?” bác sĩ Lâm hỏi cô.
Triệu Điềm Vĩ đến để xem xét, bởi vì bác sĩ Kim nói với cậu ta rằng cậu ta có thể học cùng với các bạn cùng lớp của mình.
Tạ Uyển Doanh nói: “Thầy Lâm, em có thể thử được không?”
“Được thôi, em có thể thử.” Sau khi xem biểu hiện của cô tối qua, bác sĩ Lâm đã chấp nhận để cô ấy thử.
Thời tiết se lạnh, bệnh nhân nếu cần phải để lộ một số vị trí da nào đó để làm điện tâm đồ thì gọi là xét nghiệm. Hầu hết những bệnh nhân được đo điện tâm đồ đều bị nghi ngờ có vấn đề về tim, và hầu hết trong số họ đều bị mắc chứng cao huyết áp. Một khi cảm thấy lạnh, mạch máu sẽ co lại và huyết áp tăng cao.
Đẩy máy điện tim đến bên cạnh người bệnh, Tạ Uyển Doanh kéo rèm trước, để đảm bảo tính riêng tư cho bệnh nhân.
Bác sĩ nữ thường nhẹ nhàng và chu đáo hơn, bác sĩ Lâm tự nghĩ.
Bệnh nhân nằm trên giường bệnh là một cụ già ngoài bảy mươi. Vì tuổi tác đã lớn nên càng sợ lạnh nên người nhà đã mặc nguyên ba chiếc áo len cho người ông cụ. Khi được y tá giúp cởi bớt áo ra, ngay cả khi trong phòng có máy sưởi, cơ thể ông lão vẫn run rẩy.
Thấy vậy, Tạ Uyển Doanh đã ngay lập tức kéo chăn bông lên trên bụng của ông cụ, bộ phận cơ thể cần phải tiếp xúc để đo nhịp tim bằng điện tâm đồ không liên quan gì đến ngực và bụng.
Hành động tiếp theo càng phải nhanh và chính xác hơn. Lấy kẹp cầm máu, lấy bông tẩm cồn trong lọ, lau ở một vài chỗ trên cơ thể bệnh nhân. Những nơi này để đặt các điện cực của các đường dẫn của máy.
Nẹp điện cực nhấp nháy, có tất cả bốn cái, được kẹp tương ứng vào tay chân của bệnh nhân.
Sáu quả bóng hấp thụ áp lực gắn trên đầu các dây dẫn của máy đặt gần ngực của bệnh nhân, kêu xì xèo, xếp thành một hàng, có cảm giác rất giống đường vòng cung.
Bíp, bấm máy ghi điện tim để bắt đầu.
Vụt, biểu đồ của điện tâm đồ được in ra.
Đã có thể tắt máy, nhanh chóng tháo các trái bóng hút và tấm điện cực.
Kéo chăn bông và đặt nó trở lại cơ thể bệnh nhân, sau đó đưa tay vào và giúp bệnh nhân kéo áo len xuống.
Tạ Uyển Doanh đã thực hiện những hành động này rất mượt mà, trơn chu.
“Cô ấy làm nhanh quá.” Y tá cấp cứu không khỏi thốt ra suy nghĩ của mình.
Không chỉ nhanh mà còn ân cần với bệnh nhân.
Nhìn ông già mà ngây ngốc luôn rồi. Là một bệnh nhân có tiền sử đau thắt ngực nhiều năm, ông cụ đã khám điện tâm đồ không biết bao nhiêu lần, không biết có phải do già mà hay quên không, thực sự không nhớ có lần nào bác sĩ khám nhanh chóng như vậy, khiến cho ông ấy không cần phải rùng mình lần nữa.
Y tá cấp cứu và ông cụ nhìn về hướng bác sĩ Lâm.
Làm nhanh như vậy sao? Có chính xác không vậy?
Chính xác, thực sự chính xác. Bác sĩ Lâm có thể nhìn ra điều này từ kinh nghiệm của mình. Điều khiến anh ngạc nhiên không phải là liệu có thể làm nhanh như vậy hay không, mà thực tế anh nghĩ rằng mình cũng có thể làm nhanh nếu mình muốn. Tuy nhiên, Tạ Uyển Doanh chỉ là một thực tập sinh, và không thể đạt được trình độ điện tâm đồ thành thạo như vậy nếu chưa thực hành trong hai hoặc ba năm.
Đàn em này đã nhiều lần khiến anh ngạc nhiên, và tiềm năng y học có thể lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
“Thầy Lâm, thầy xem đi.” Tạ Uyển Doanh đưa biểu đồ điện tâm đồ cho bác sĩ Lâm kiểm tra.
Sau khi bác sĩ Lâm nhìn qua, anh ấy liền hỏi cô: "Em cảm thấy thế nào?"