Nữ sinh trung học nhìn cậu, đừng nhìn bạn học Triệu Điềm Vĩ có chút béo, khoác chiếc áo blouse trắng như làm tăng thêm khí chất cho hình tượng của cậu. Bây giờ, em gái nhỏ nhìn bạn học Triệu Điềm Vĩ mặc chiếc áo blouse trắng, cảm giác như nhìn thấy soái ca vậy, khuôn mặt nhỏ cũng đã đỏ lên rồi.
Trước tiên nữ y tá giúp bệnh nhân kéo quần áo ra, để trần phần ngực để làm kiểm tra.
Triệu Điềm Vĩ cố hết sức để mắt của mình không nhìn đến ngực của bệnh nhân. Nhưng mà, đợi đến lúc bắt đầu đặt miếng dán điện cực lên ngực, trong đầu anh ấy biết rõ vị trí là ở xương sườn thứ 4, nhưng vẫn cần phải sờ, nếu không thì làm sao biết được xương ức nằm ở đâu, xương sườn ở đâu, một số xương sườn khác lại nằm ở chỗ nào.
Không sờ thì làm sao xác định được vị trí? Trên trán Triệu Điềm Vĩ mồ hôi đã rơi tí tách.
Sau khi tự mình trải nghiệm, cậu một chút cũng không còn cho rằng vừa rồi Tạ Uyển Doanh đo điện tim cho bệnh nhân là rất dễ dàng nhanh chóng nữa.
“Bác sĩ Triệu.” Y tá đứng đối diện bên giường nhắc cậu thời gian.
Bệnh nhân đã đợi một lúc rồi, cậu cứ giữ miếng dán mãi mà
không đặt xuống. Bệnh nhân đối với việc này có chút hoài nghi là có việc gì sao. Còn nữa, ba mẹ của bệnh nhân đứng bên ngoài tấm màn che cũng đang đợi kết quả kiểm tra của con gái nữa.
Áp lực càng lúc càng lớn, Triệu Điềm Vĩ cảm giác nhịp tim của mình ước chừng còn nhanh hơn cả bệnh nhân.
“Có thể làm được không?” Bác sĩ Lâm lớn tiếng hỏi.
Triệu Điềm Vĩ kiên trì: “Có thể ạ .” ngay sau đó cậu cắn răng, không quan tâm gì nữa, đầu tiên đem miếng dán đặt xuống, chỉ có thể dùng mắt ước lượng. May mà cô gái nhỏ khá gầy, có thể mang máng nhìn thấy dấu vết của xương sườn.
Đặt đầu hít xong, mở máy đo điện tim.
Tít tít tít, kì lạ thật. Sao máy đo điện tim lại còn vội hơn cả anh ấy vậy, vừa mở máy thì ngay lập tức đã bip bip nhả giấy ra rồi.
Triệu Điềm Vĩ ngơ ra.
Cái máy này có phải hỏng rồi không?
Lại thấy giấy không ngừng nhả ra, hình vẽ trên mặt giấy là những đường thẳng không giống với bản đo điện tim.
Hoảng rồi, cậu thật sự hoảng rồi: Chuyện gì vậy chứ? Cậu đã làm sai ở chỗ nào vậy?
Đúng rồi, cậu rõ ràng nhớ rõ điện cực nên đặt ở những chỗ nào, Cho dù có lệch với vị trí chính xác, cũng chỉ lệch một chút thôi, hình vẽ ra cũng không thể nào là đường thẳng được.
Nhìn thấy độ dài của giấy máy đo điện tim nhả ra, Tạ Uyển Doanh đứng sau Triệu Điềm Vĩ nhanh tay nhanh mắt giúp bạn học tắt máy đo điện tim đi.
“Doanh Doanh, cậu có biết là chuyện gì không?” Không dám nhìn vào mắt bác sĩ Lâm, Triệu Điềm Vĩ quay đầu lại hỏi nhỏ cô.
“Không có gì đâu.” Tạ Uyển Doanh nói với cậu, cậu khử trùng lại phần da tiếp xúc phía dưới điện cực đi, có thể là do tiếp xúc chưa được. Rồi khởi động lại máy, nhấn phím F2, đó là phím khôi phục lại. Nhấn phím khôi phục rồi thì sẽ hoạt động lại bình thường thôi.”
“Cảm ơn cậu, Doanh Doanh.” Triệu Điềm Vĩ quay người lại. Lập tức theo lời cô nói làm từng bước một.
Thì ra là do khử trùng chưa sạch gây nên. Triệu Điềm Vĩ thở phào nhẹ nhõm. Lấy bông cồn cẩn thận khử trùng da của bệnh nhân một lần nữa.
Cơ thể của nữ sinh trung học căng chặt như thanh kẹo.
Cuối cùng máy đo điện tim đã nhả giấy bình thường lại rồi. Đo điện tim cho bệnh nhân xong. Triệu Điềm Vĩ lau sạch mồ hôi trên trán. Y tá nhìn thấy, lập tức giúp cậu thu dọn các miếng điện cực, đắp chăn và quần áo cho bệnh nhân để tránh bị cảm lạnh.
“Thầy ơi, thầy nhìn xem ạ.” Triệu Điềm Vĩ giao bản kết quả đo điện tim của bệnh nhân cho bác sĩ Lâm. Lúc này, giọng điệu của cậu rất thiếu tự tin. Sự tự tin lúc bắt đầu đã bị tai nạn nhỏ vừa rồi đánh bay mất rồi.
Bác sĩ Lâm nhìn cậu nói: “Em gian lận.”
Trước mặt thầy thì nói biết làm, quay đầu đi thì hỏi bạn học của mình, cậu xem mắt thầy giáo bị mù rồi đúng không?
Y tá ở bên cạnh nghe thấy câu này, suýt nữa thì cười thành tiếng.