Chương 1514: Là ai tự cho mình là đúng
Chương 1514: Là ai tự cho mình là đúng
Sau lưng nói thầm câu Tiêu Thụ Cương hoàn toàn làm nhiều việc ác gây ra hậu quả rồi tự tìm đường chết kia, Đinh Văn Trạch cũng không nói thành lời. Tạ Uyển Doanh và Thượng Tư Linh đọc được ý tứ trong ánh mắt của đối phương.
Trong lòng Thượng Tư Linh ngập tràn giận dữ.
Chồng cô ấy làm nhiều việc ác lúc nào, tai nạn giao thông không phải do chồng cô ấy gây ra, chồng cô ấy là người bị hại không may bị vạ lây. Nếu như dựa theo lời giải thích của Đinh Văn Trạch, tai nạn giao thông gây chết người thì tất cả đều chẳng ra gì cả.
"Cậu đi đi." Thượng Tư Linh không thể nhịn nổi nữa, quát lên ra lệnh cho Đinh Văn Trạch.
"Chị dâu, chị tin em ấy lại không tin em sao? Em ấy chỉ là sinh viên, còn em là bác sĩ." Đinh Văn Trạch khích lệ tâm trạng của chị dâu trong nhà.
"Đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo. Biết rõ cậu là bác sĩ nhưng cậu không cứu người. Doanh Doanh chỉ là sinh viên, nhưng em ấy muốn cứu anh họ của cậu." Thượng Tư Linh không sợ nói vài lời đập thẳng mặt thằng nhóc này.
"Em không cứu người nhưng có thể ngăn cản em ấy làm sai, không để cho anh họ chết giữa chừng sao?" Đinh Văn Trạch dường như bị Thượng Tư Linh nói cho tức chết, hai tay chống nạnh: "Được được được, chị muốn làm theo lời em ấy nói thì cứ làm đi. Đến lúc xảy ra chuyện cũng đừng đổ lên đầu em. Bố mẹ em nói đúng, em không nên chật vật tới đây làm gì. Dù sao hai người cũng không nghe lời bác sĩ."
"Ai nói tôi không nghe lời bác sĩ!" Thượng Tư Linh xông về trước trừng mắt nhìn người này.
Tâm trạng của người nhà bệnh nhân vô cùng kích động. Bác sĩ Tưởng thầm nghĩ chính mình nên rút lui.
"Bác sĩ Tưởng." Tạ Uyển Doanh không để cho đối phương rời đi, sợ sau đó không tìm được ai phối hợp không thể tiến hành thủ tục chuyển viện, làm chậm trễ thời gian đưa anh họ lên thủ đô chữa bệnh.
Bác sĩ Tưởng chỉ ngoảnh đầu lại nói với cô: "Tình trạng này của anh ấy nếu trên đường xảy ra chuyện gì, bệnh viện chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này. Cho nên phải hỏi ý kiến của người nhà bệnh nhân. Hơn nữa các cô chắc chắn liên lạc được với bác sĩ bệnh viện thủ đô sao?"
"Trên thực tế tôi đã trao đổi điện thoại với bác sĩ Thân rồi." Tạ Uyển Doanh thẳng thắn nói ra mong muốn: "Anh ấy để tôi tận mắt xem tình trạng bệnh nhân rồi mới ra quyết định, có thể gọi điện cho anh ấy tùy lúc, anh ấy biết trước sẽ chuẩn bị thêm một giường ngủ."
"Cô nhận ra bác sĩ Thân?" Bác sĩ Tưởng kinh ngạc nói với cô.
Thân Hữu Hoán là bác sĩ trẻ tuổi nổi danh bên Quốc Trắc, người bệnh đến tìm Thân Hữu Hoán chữa trị rất nhiều. Muốn Thân Hữu Hoán giữ một cái giường ngủ, có thể là đã quen biết được nhân tài. Bác sĩ Tưởng không thể không nghi ngờ nữ sinh viên y trước mặt có lai lịch thế nào.
"Anh ấy là đàn anh của tôi, tôi và anh ấy từng gặp mặt qua mấy lần." Tạ Uyển Doanh giải thích.
Chỉ gặp mặt qua mấy lần, người ta liền đồng ý cho cô giữ lại giường ngủ. Cô có thể chắc chắn mình là ai? Trong mắt bác sĩ Tưởng hiện lên vẻ không tin tưởng. Chỉ sợ Thân Hữu Hoán nói lời lừa gạt cô.
"Ai da." Đinh Văn Trạch còn chưa đi, như thấy bộ dạng không có mắt, dùng ánh mắt phê bình em họ nhỏ Tạ Uyển Doanh: "Anh khuyên em nói mấy lời này ít một chút. Giáo sư của em không phải đồng ý cho em đến đây ư? Em không ý thức được bản thân có vấn đề à? Em quá đánh giá cao chính mình rồi đấy."
Tạ Uyển Doanh tưởng tượng, lại muốn xác định lần nữa với đàn anh Thân, quyết đoán cầm điện thoại lên gọi cho đàn anh Thân.
"Em gọi cho ai đấy?" Đinh Văn Trạch nhìn chằm chằm vào số điện thoại di động trong tay cô.
Thân Hữu Hoán cho cô số điện thoại cá nhân sao?
Không có số điện thoại cá nhân của đàn anh, cô sao có thể liên hệ với đàn anh giữ lại giường ngủ. Tạ Uyển Doanh chẳng thèm giải thích, chuyên tâm lắng nghe người ở điện thoại đối diện.
Tút tút tút, vài tiếng vang lên, tạm thời không có người tiếp chuyện điện thoại. Đoán chừng đàn anh Thân đúng lúc đang bận không rảnh nghe. Tạ Uyển Doanh nghĩ: không vội, để lát gọi tiếp.