Chương 1524: Sự tình lớn
Chương 1524: Sự tình lớn
“Trên máy bay không có bác sĩ sao?” Tạ Uyển Doanh cẩn thận hỏi lại một lần, xác định trên máy bay không có tiền bối y tế nào. Là một sinh viên y khoa, nên thận hỏi đến bác sĩ một chút. Nếu có một giáo sư thì sẽ có trình độ hơn để xử lý.
Tiếp viên hàng không lắc đầu: “Tôi đã hỏi rồi, trên máy bay không có bác sĩ, ngay cả người có chút kiến thức y học cũng không có, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ không tới tìm bạn thử. Cơ trưởng cần tư vấn chuyên môn để đánh giá liệu có nên hạ cánh khẩn cấp máy bay xuống sân bay khác để cứu người hay không."
Sự tình lớn rồi.
Lục Tân và Tạ Uyển Doanh nhìn nhau đồng ý.
Nếu máy bay tạm thời hạ cánh ở một sân bay khác thì sẽ là một thử thách lớn đối với Tiêu Thụ Cương, người đang cần gấp để bay đến thủ đô để phẫu thuật.
Có thể tình trạng đột ngột xấu đi trong quá trình bay thường xuyên hạ cánh và cất cánh, cũng có thể chuyến bay không thể bay đến thủ đô và phải tiến hành hạ cánh tạm thời xuống sân bay để cấp cứu tại bệnh viện gần đó. Bệnh của Tiêu Thụ Cương ngay cả bệnh viện nhân dân tỉnh cũng không thể chữa khỏi, vì vậy anh ấy chỉ có thể đến thủ đô tìm bác sĩ nổi tiếng giỏi nhất trong nước, nếu nửa đường lại đến bệnh viện không tốt để cứu thì 99% là phải chết.
Những khả năng khủng khiếp này thoáng qua tâm trí của Tạ Uyển Doanh và Lục Tân, cả hai người họ vội gạt những suy nghĩ này sang một bên trước. Mặc kệ như thế nào, sinh mệnh của những bệnh nhân khác cũng là một sinh mệnh. Sinh mệnh không không phân biệt sang hèn. Các nhân viên y tế chỉ có thể dốc toàn lực để cứu sống tất cả. Muốn đến khoang phổ thông khám bệnh thì cần chuẩn bị đầy đủ ở đây trước.
Đánh thức Thượng Tư Linh khỏi giấc ngủ, Tạ Uyển Doanh nói với chị dâu: "Bên khoang phổ thông có một người bị bệnh, bây giờ chúng em phải qua đó. Chị dâu, chị ở lại chăm sóc anh họ. Có việc gì cứ gọi là được, không sao hết."
“Vậy sao?” Thượng Tư Linh đột nhiên như từ trong ác mộng tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầy người, cảm thấy bất an lau lau cái trán. Có thể là do trước đó bị mẹ chồng mắng chửi.
“Chị đừng lo, tình trạng hiện tại của anh họ rất ổn định.” Tạ Uyển Doanh trấn an chị dâu.
Thượng Tư Linh nghe cô nói những lời này yên tâm gật gật đầu.
Tạ Uyển Doanh và Lục Tân đi theo các tiếp viên hàng không đến khoang phổ thông.
Khoang phổ thông khác với khoang hạng nhất, ở đây chật cứng hành khách. Do có người đột ngột phát bệnh nên hầu hết hành khách trên khoang đều tỏ ra lo lắng, cáu kỉnh.
“Cô ấy bị làm sao vậy?” Một đám người vươn cổ thò đầu nhìn bệnh nhân, không khỏi tò mò cùng lo lắng. Loại lo lắng này không chỉ lo lắng cho bệnh nhân mà còn lo lắng rằng lịch trình của họ sẽ bị ảnh hưởng.
"Hình như là bị đau tim?"
"Nói là bị đau bụng, ăn phải đồ hỏng sao?"
"Có thể là đau bụng kinh? Không phải là con gái sao?"
Không phải người bình thường là không biết một chút gì về y học, một số người có người thân và bạn bè từng có các triệu chứng tương tự nên họ có kinh nghiệp, có thể phán đoán như một bác sĩ.
"Bác sĩ đến rồi."
Thấy tiếp viên hàng không dẫn Tạ Uyển Doanh và y tá đi tới, một nhóm hành khách quay đầu nhìn về phía nhân viên y tế được tiếp viên gọi đến.
"Còn rất trẻ."
Tạ Uyển Doanh và Lục Tân đều chưa lớn tuổi. Lục Tân mới ngoài hai mươi, chỉ hơn Tạ Uyển Doanh hai hoặc ba tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm lâm sàng.
Mọi người thường quan niệm bác sĩ càng lớn tuổi càng tốt, bệnh nhân càng yên tâm hơn. Hôm nay thấy hai người trẻ tuổi này đi qua, hành khách cảm thấy toát mồ hôi hột thay bệnh nhân.
“Là vị hành khách này.” Tiếp viên hàng không dừng lại nhường đường cho họ kiểm tra.
Tạ Uyển Doanh và Lục Tận lần lượt đứng lại gần ở phía trước và phía sau ghế bệnh nhân.
Bệnh nhân là một nữ sinh trung học mười sáu tuổi, thân hình gầy gò, làn da tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, bờ môi tái nhợt, bị mất nước sao?