Chương 1530: Cần người nhà phối hợp
Chương 1530: Cần người nhà phối hợp
“Thật sự là tim con không thoải mái sao?” Mẹ Lôi Lôi giật mình, tiến lại gần con gái quan sát. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nhịp thở của con gái bà ấy chính xác như những gì Tạ Uyển Doanh đã nói, hơi giống như một người sắp chết đuối cố gằng hít thở.
Lôi Lôi không thích giọng nói của mẹ. Giọng nói lo lắng và lớn tiếng của mẹ cô ấy giống như tiếng sấm ầm ầm, như muốn làm điếc tai cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều. Ngược lại, giọng nói của chị gái bên cạnh trong trẻo như nước suối, thấm vào đầu óc rối bời của cô ấy giúp cô ấy gột rửa bộ não hỗn độn.
Không muốn trả lời mẹ, Lôi Lôi cau mày.
“Hình như càng ngày con bé càng khó chịu.” Mẹ Lôi Lôi nhìn vẻ mặt của con gái nói.
“Đừng lớn tiếng, em ấy không được khỏe, dì lớn tiếng sẽ khiến em ấy hoảng sợ.” Tạ Uyển Doanh chỉ ra cho người nhà rằng cần sự hợp tác của họ.
Mẹ Lôi Lôi phồng má, cho rằng cái người tự xưng là sinh viên y khoa này lại dám chỉ huy bà ấy.
“Mẹ, chị ấy nói đúng, mẹ ồn ào quá.” Lôi Lôi nói, cô ấy không chịu nổi mẹ mình như thế này.
Cổ họng mẹ Lôi Lôi nghẹn lại.
Thấy bệnh nhân nguyện ý mở miệng nói là một tiến bộ, Tạ Uyển Doanh tiếp tục khuyến khích bệnh nhân: "Chị biết em đang lắng nghe chị nói, chị cũng biết rằng em là một cô gái rất mạnh mẽ. Tần suất nhịp thở của em quá cao dẫn đến nhịp tim nhanh hơn, khiến cho thần kinh giao cảm hưng phấn, làm cho em cảm thấy lạnh run, đổ mồ hôi đầm đìa, bụng thấy không thoải mái, kỳ thực tất cả đều do bản thân em căng thẳng và sợ hãi gây ra.”
Đối với một số bệnh nhân không cần phương tiện y tế, lời nói của bác sĩ cũng giống như thuốc. Những lời an ủi đơn giản cũng vô dụng, điều bác sĩ cần làm là đưa ra một lời giải thích chuyên môn để trấn an bệnh nhân rằng mình không phải bệnh nặng mà tiếp nhận sự chỉ đạo của bác sĩ, đó là một loại bệnh có thể mình chữa khỏi.
Chị gái này rất chuyên. Lôi Lôi là một học sinh, cô ấy đã lắng nghe nó và vô thức nghe lọt tai tất cả.
Khi một người chuyên nghiệp nói chuyện thì luôn luôn có thể vô tình thuyết phục người khác.
Hành khách nghe xong liền hỏi: "Tại sao cô bé lại lo lắng?"
"Đây là lần đầu tiên em ấy đi máy bay. Một số người không quen với môi trường ở trên cao và có một nỗi sợ độ cao không thể giải thích được. Ngoài ra, ở trong cabin rất an toàn, nhưng một số người vẫn có cảm giác sợ hãi với không gian kín. Trạng thái tâm lý này dẫn đến quả là tăng thông khí phổ biến hơn ở những bệnh nhân nữ trẻ tuổi như em ấy. Em ấy sẽ lầm tưởng rằng mình bị thiếu oxy. Thở quá nhiều sẽ khiến lượng carbon dioxide trong cơ thể thải ra ngoài quá nhiều, dẫn đến hô hấp bị nhiễm kiềm. Trường hợp nặng hơn thì chân tay bệnh nhân sẽ bị mất cảm giác, thở hổn hển và chân tay co quắp. Rất may, bản thân em ấy đã rất nỗ lực để vượt qua điều này.”
Vì nhìn thấy sự cố gắng của bản thân bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh không nói không rằng sẽ ngay lập tức cho bệnh nhân thở oxy và các biện pháp y tế khác.
Tạ Uyển Doanh giảm tốc độ nói và hướng dẫn bệnh nhân: "Biết nguyên nhân bệnh rồi, em chỉ cần nhắm vào nguyên nhân bệnh để làm giảm các triệu chứng. Trước tiên, em phải giảm tần suất nhịp thở của mình. Hãy nghe chị nói và làm theo. Hít một hơi thật sâu cho đến khi em không thể hít vào được nữa mới thôi.”
Đầu óc đã thật sự bị giọng nói của chị gái thanh tẩy, Lôi Lôi theo lời chị gái nói bắt đầu hít vào, hít một hơi thật sâu.
“Đặt tay lên bụng, cảm nhận hơi thở của chính mình, thở ra, thở ra cho đến khi thực sự hết hơi.” Tạ Uyển Doanh vừa nói vừa giúp bệnh nhân điều chỉnh tư thế.