Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 154 - Chương 154 - Ra Ngoài Bằng Xe Cứu Thương

Chương 154 - Ra ngoài bằng xe cứu thương
Chương 154 - Ra ngoài bằng xe cứu thương

Bạn học yêu cầu như thế, Tạ Uyển Doanh nghĩ là chỉ cần các bạn học thích là được rồi.

“Doanh Doanh chúng ta có thể thảo luận riêng với nhau nhiều hơn được không.” Triệu Điềm Vĩ lấy sổ ghi chép ra và ghi lại ca bệnh vừa rồi.

Tạ Uyển Doanh mỉm cười và gật đầu, làm bạn cùng lớp vài năm, cô cảm thấy những người bạn ở trong lớp khá là tốt , mặc dù ngoại trừ cô ra tất cả đều là nam sinh.

Đột nhiên, tấm vải mành ở chỗ hai người ngồi cạnh nhau bị ai đó kéo ra, lộ ra khuôn mặt của bác sĩ Giang.

"Tôi ra ngoài, có một vụ tai nạn xe hơi, các em có đi theo không?” Bác sĩ Giang hỏi hai người họ.

“Đi theo!” Triệu Điềm Vĩ giành nói đầu tiên.

Bác sĩ Giang cười: "Đi thôi. Tôi với bác sĩ Lâm đã nói rõ rồi."

Hai người giống như con chim vội vội vàng vàng tìm kiếm thức ăn đi lẽo đẽo đằng sau của bác sĩ Lâm, một lúc đã đi đến phòng cấp cứu. Xe cấp cứu dừng ở trong sân đã chuẩn bị xong hết từ lâu. Chị y tá ngồi ở trong xe. Bác sĩ Giang thấy rằng có rất nhiều người ở phía sau anh, ngồi vào ghế phụ trong ca-bin phía trước.

Tạ Uyển Doanh và Triệu Điềm Vĩ lên xe cấp cứu.

Vừa đóng cửa xe cứu thương, xe cứu thương kéo còi báo động và kêu è o è o è o, xông ra khỏi cửa chính của bệnh viện.

Điều động xe cứu thương số 120 là nguyên tắc quen thuộc, tức là bệnh viện nào gần người bệnh nhất thì sẽ điều động xe. Tuy nhiên, nếu như bệnh viện gần nhất xe cấp cứu đi rồi nên không còn xe, họ đành phải lần lượt điều động các bệnh viện xa hơn. Vì vậy, đôi lúc gặp phải tình trạng xe cấp cứu sẽ đi xa hơn tưởng tượng của mọi người .

Đó là tình hình xảy ra lần này .

Xe cứu thương chạy suốt một quãng đường, Triệu Điềm Vĩ nhìn con đường bên ngoài qua cửa kính ô tô và phát hiện có điều gì đó không ổn. Cậu là người địa phương không giống như Tạ Uyển Doanh đến từ nơi khác và không hiểu rõ về các đường giao thông quan trọng trong thành phố, nói: "Có lẽ chúng ta phải đi đường cao tốc và đi ra ngoại thành?"

Không hiểu đường nào là đi ra ngoại thành, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nhìn thấy đằng trước có một hàng dài hiển nhiên là ùn tắc giao thông.

Cùng với sự phát triển của nền kinh tế quốc dân, người mua xe càng ngày càng nhiều. Ở thủ đô nhiều người tài, vậy nên thành phố lớn này thường xuyên xảy ra tắc đường. Vì vậy, cho dù hôm nay có là kỳ nghỉ Tết, ra ngoài ngoại thành trên đường về thì sẽ kẹt xe.

Đường trở về bị chặn, may mà xe cấp cứu không bị chặn trên đường đi. Ngay cả như vậy, chiếc xe cấp cứu cứ lao đi trên con đường không có điểm dừng.

Có lẽ là bị Triệu Điềm Vĩ nói trúng rồi.

Tạ Uyển Doanh hỏi chị y tá: "Chị ơi, đó có phải là người giám hộ không?"

Hai ngày nay, chị y tá cấp cứu đã quá quen với cô. Toàn muốn cô gọi là chị. Tạ Uyển Doanh cũng rất vui khi được gần gũi hơn với các giáo sư và y tá.

Các y tá trong khoa cấp cứu của Hiệp hội Y khoa Quốc Gia đều là những người ưu tú, các y tá cao cấp được tuyển chọn từ trong khoa nội trú mà ra. Với lại ngành học điều dưỡng của Hiệp hội Y khoa Quốc Gia là một trong những nơi nổi tiếng nhất cả nước, y tá từ lúc còn là sinh viên đại học cho đến lúc tốt nghiệp, tất cả đều là tự mình ở lại bệnh viện. Sau khi ra trường có thể làm điều dưỡng, sinh viên chưa tốt nghiệp có thể bắt đầu làm y tá. Do đó các y tá trong khoa cấp cứu chắc chắn lớn tuổi hơn Tạ Uyển Doanh và những người khác, gọi là chị thì cũng đúng.

“Đúng vậy.” Biết rằng cô từ trước đến nay luôn là người khiêm tốn, các chị y tá ngay lập tức nói với cô, hướng dẫn cô những dụng cụ và vật dụng cấp cứu nào ở trong xe cứu thương. Giống như chiếc xe cứu thương của Hiệp hội Ykhoa Quốc gia, chỉ cần chuẩn bị sẵn hai bộ dụng cụ cấp cứu để đề phòng .

Tạ Uyển Doanh và Triệu Điềm Vĩ lấy bút ra ghi chép cẩn thận, nỗ lực học tập.

Chỉ còn một tiếng nữa, xe cấp cứu cuối cùng cũng đến nơi xảy ra tai nạn.

Cách đó không xa là hiện trường vụ tai nạn, cảnh sát giao thông lấy dây quấn xung quanh khu vực. Khi xe cứu thương đến, cảnh sát lập tức kéo dây màu vàng ra để cho xe cứu thương đi qua. Xe cấp cứu lúc này như một dũng sĩ lao thẳng về phía trước, chỉ là nó không phải mang kiếm mà mang theo thuốc.

"Đến rồi đến rồi, xe cấp cứu đến rồi! Bác sĩ đến rồi, mau tránh ra!" Cảnh sát quát to mở đường.

Bình Luận (0)
Comment