Chương 1546: Muốn cản trở cô thật khó khăn
Chương 1546: Muốn cản trở cô thật khó khăn
“Bằng không dùng túi nhựa cho cô ấy đội lên mặt có phải được rồi không?” A Huệ nói bên tai Đinh Lộ Lộ.
Lúc này khó trách ba người bọn họ nghĩ tới liền vểnh tai lên cười nhạo, ai bảo một đám người bọn họ lên tiếng chỉ trích ba người họ chiếm nhà vệ sinh. Là sinh viên y kia “ngụy trang” thành “ông lớn” làm chỗ dựa kỹ thuật cho đám người đó. Tốt nhất nên để cho “ông lớn” lật mặt là được rồi.
Dù sao Đinh Lộ Lộ đã quyết định đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cô ta càng không thể nào ra tay giúp đỡ vào thời điểm này được. Vì vậy lúc tiếp viên hàng không nghĩ đến gì đó liếc mắt sang cô ta, cô ta lập tức lạnh lùng giật khóe miệng trừng mắt quay đi: Tự mấy người ứng phó đi, có bản lĩnh thì tìm “ông lớn” kia đến đây.
Tiếp viên hàng không không ngăn được mẹ Lôi Lôi đang vội vàng muốn cứu con gái mình.
Lúc chạy vọt tới cửa ra vào khoang hạng nhất, giọng điệu bình tĩnh tỉnh táo của Tạ Uyển Doanh ở bên trong khoang hạng nhất vọng ra: “Tôi nói rồi, lúc này cách tốt nhất là ôm cô ấy một cái.”
Nguyên lai do hành động của mẹ Lôi Lôi, có một người khác chạy trước tiếp viên hàng không tiến vào trong khoang hạng nhất hỏi nhân viên y tế nên làm gì bây giờ.
Tiếp viên hàng không đứng cạnh người Lôi Lôi nhất thời nhớ lại biện pháp xử lý mà Tạ Uyển Doanh đã chỉ cho, cúi người xuống, duỗi hai tay ra, ôm lấy Lôi Lôi.
Hơi ấm tốt nhất là nhiệt độ từ cơ thể con người truyền cho nhau, âm thanh hay nhất là tiếng tim đập của người. Đây là ký ức của con người về nguồn gốc từ khi lọt lòng mẹ. Mỗi người đều là một đứa trẻ đều có thời điểm hoảng loạn bất an, lúc này Lôi Lôi đang lên cơn khủng hoảng chứ không phải đơn thuần hồi hộp nên thở gấp quá độ. Như vậy, ôm cô ấy một cái, khoảng cách tiếp xúc bằng không, dùng hành động thực tế sáng tạo ra một không gian kín an toàn cho cô ấy, dĩ nhiên hữu hiệu hơn nhiều so với bất kỳ ngôn ngữ nào khác.
Thình thịch, thình thịch, tiếng tim đập quá nhanh đã giảm bớt xuống. Nhịp thở của bệnh nhân dần dần giảm xuống trạng thái bình thường.
Ba người Đinh Lộ Lộ xem trò vui chỉ có thể co khóe miệng lại: Muốn nhìn “ông lớn” bị chê cười dường như quá khó khăn.
“Con gái bà tốt hơn nhiều rồi.” Ngẩng đầu lên, tiếp viên hàng không bảo mẹ Lôi Lôi ngừng lại.
Mẹ Lôi Lôi không dám tiến về phía trước nữa, nhớ lại việc bản thân gặp chuyện xúi quẩy. Nghe thấy tiếp viên hàng không nói vậy, bà ấy thừa cơ hội quay lại bên cạnh con gái. Cũng may con gái đã tốt hơn nhiều, mẹ Lôi Lôi cầm chặt tay của con gái.
Lôi Lôi và các hành khách khác phát hiện ra biểu cảm kỳ quái trên khuôn mặt của mẹ Lôi Lôi.
Thật đáng sợ. Mẹ Lôi Lôi nghĩ trong lòng, vừa rồi lúc bà ấy đi đến cửa ra vào của khoang hạng nhất liếc đầu nhìn vào bên trong, bà ấy tình cờ nhìn thấy mặt hai bệnh nhân giống như người chết.
Thật không biết hai người kia có thể sống sót hay không nữa.
Một thoáng lắc lư vừa rồi, đại đa số hành khách có cơ thể khỏe mạnh cũng có người thấy khó chịu, càng chẳng cần đề cập tới người mắc bệnh nặng.
Đối với tình huống bên trong khoang hạng nhất, Lục Tân cần chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, đối mặt với tình cảnh khốc liệt không thể không toát mồ hôi lạnh.
Tình trạng của hai bệnh nhân rõ ràng đã bị ảnh hưởng do máy bay lắc lư.
Sắc mặt Tiêu Thụ Cương xanh xao hơn, bờ môi hơi bầm tím, không biết cần đưa đi cấp tốc hay là chuyện gì xảy ra.
Thấy thế, Tạ Uyển Doanh lập tức đi tới đổi mặt nạ oxi cho anh họ, cũng gia tăng hàm lượng oxi.
Thượng Tư Linh nắm chặt tay chồng, trong thâm tâm không ngừng nhớ kỹ: Nhất định nhất định phải kiên trì đến khi máy bay đáp xuống đất.
Lượng oxi tăng cao, để cho Tiêu Thụ Cương cảm giác chậm lại một chút.
Tạ Uyển Doanh biết rõ bây giờ điều có thể làm trên máy bay chỉ có thể được đến đấy. Tình huống này của anh họ là môi trường bên ngoài tạo thành trạng thái hưng cảm thần kinh, bài tiết catecholamine tăng nhiều, mạch máu ở động mạch co rút lại. Vốn là bệnh nhân có vật tắc nghẽn trong mạch máu, cảm nhận rõ ràng thiếu oxi.