Chương 1551: Bị nhận ra
Chương 1551: Bị nhận ra
Cửa sau xe cứu thương mở ra, Thạch Lỗi và y tá nhảy xuống từ trên xe cấp cứu Quốc Trắc. Tài xế xung quanh đứng đằng sau giúp bọn họ kéo cáng cứu thương dưới gầm xe.
Cửa cabin mở ra đón cầu thang bên cạnh, tiếp viên hàng không trên máy bay vẫy tay với người phía dưới ý bảo, lại quay người hô to với các hành khách trên máy bay: "Mọi người…trước tiên đừng vội đứng dậy."
Sau khi hành khách nghe trên loa phát thanh báo máy bay an toàn đáp xuống sân bay thủ đô, nguyên một đám người sốt ruột cởi dây an toàn chuẩn bị rời khỏi máy bay. Bây giờ nghe theo chỉ dẫn của tiếp viên hàng không liền dừng tay lại.
Tiếp viên hàng không xin mọi người thông cảm: "Trên máy bay chúng ta có hai bệnh nhân cần đưa đến bệnh viện điều trị. Xe cứu thương đã ở bên cạnh máy bay. Xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi mấy phút, nhường cho bệnh nhân đi trước."
Các hành khách tình nguyện phối hợp, nhao nhao quay trở về đúng chỗ ngồi của mình. Không loại trừ có một số người cho rằng chậm trễ thời gian quý báu của mình, không nhịn được muốn chửi hai câu.
A Huệ rất không vui vẻ, nghịch lọn tóc của mình nói với Đinh Lộ Lộ: "Chuyến bay chúng ta ngồi lần này thật xúi quẩy. Sau này không ngồi máy bay của công ty hàng không này nữa."
Đinh Lộ Lộ dường như bị cái gì đó thu hút toàn bộ sự chú ý, rướn cổ lên nhìn ra phía trước, tựa hồ không nghe được tiếng cô ta nói chuyện.
"Cậu tìm ai đấy?" Hai mắt A Huệ nhìn thấy sắc mặt xanh xao của cô ta, càng phát ra biểu cảm kỳ lạ hiếm gặp.
Cửa khoang hạng nhất được nhân viên phục vụ mở ra, số bệnh nhân nặng nằm cáng cứu thương bên trong giường mới mang đến. Lúc Đinh Lộ Lộ nhìn thấy mặt bệnh nhân, bị hù một phen kinh hãi: Mình nhìn lầm rồi ư?
Thượng Tư Linh cầm túi đi theo phía sau chồng, không quên ngoảnh đầu lại hỏi em họ nhỏ của chồng: "Doanh Doanh, có cần chị giúp xách đỡ cái gì không?"
"Không cần ạ." Tạ Uyển Doanh trả lời chị dâu, lại để cho y tá đi trước theo anh họ cô xuống máy bay. Bởi vì bệnh tình của bà cố nội không thuyên giảm, cần cô tự mình chờ đợi gặp chính diện bác sĩ đến tiếp nhận.
Doanh Doanh là ai? Đinh Lộ Lộ vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.
"Lộ Lộ, cậu làm gì thế?" A Huệ hỏi.
Đi nhanh thêm vài bước, Đinh Lộ Lộ tới gần cửa ra vào của khoang máy bay, con ngươi trợn trừng hết cỡ, vững tin con mắt mình không nhận nhầm người: Bệnh nhân kia và người nhà bệnh nhân đúng là anh họ lớn Tiêu Thụ Cương và chị dâu Thượng Tư Linh rồi.
Nhớ thời gian trước chính mẹ mình đã đề cập tới, nói là anh họ lớn bị tai nạn giao thông khả năng người bị tàn phế, ra lệnh cho người một nhà tránh tai hoạ, xa lắm cũng phải trốn Tiêu Thụ Cương bọn họ.
Đinh Lộ Lộ liên tưởng tới điều này liền lùi vài bước, làm chuyện xấu thì tâm không tốt, sợ Tiêu Thụ Cương và Thượng Tư Linh phát hiện cô ta đang ở đây mà không giúp đỡ.
Thượng Tư Linh ở trong khoang hạng nhất còn chẳng biết cô ta đang ở đây, nếu không sẽ chuyển lời lại cho anh cô và mẹ cô phàn nàn đủ điều. Đi xuống cầu thang được vài bước lại nhớ chưa cầm theo túi xách của em họ nhỏ, Thượng Tư Linh chạy về bắt lấy túi xách tiện báo cho biết: "Doanh Doanh, chị cầm bọc sách của em rời đi trước đây."
"Vâng, chị dâu." Tạ Uyển Doanh đáp lại một tiếng.
Đinh Lộ Lộ trốn tránh Thượng Tư Linh liền vội vã quay trở về chỗ ngồi che đi mặt mình. Tai nghe thấy chị dâu gọi tên Doanh Doanh Doanh Doanh, cùng với giọng nói bảo cô là "ông lớn", cảm giác không tốt xuất hiện trong lòng Đinh Lộ Lộ.
Tiêu Thụ Cương vừa được khiêng xuống máy bay. Thạch Lỗi và y tá cùng khiêng bệnh nhân xuống sát bên người rồi đi qua. Theo quán tính của nhân viên y tế, Thạch Lỗi quét qua khuôn mặt bệnh nhân.
Sắc mặt Tiêu Thụ Cương nhìn không phải ổn, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh.
Gặp cảnh máy bay xuyên qua thời tiết giông tố rồi lắc lư mà vẫn giữ được biểu cảm bình tĩnh như thế, bệnh nhân có tâm trạng ổn định như vậy thật sự hiếm có. Chỉ có thể nói chẳng biết tại sao bệnh nhân này lại rất yên tâm. Thạch lỗi nghĩ đến trong lòng, khoang hạng nhất chăng.
Có người nói bác sĩ đã tới, Tạ Uyển Doanh không ngoài dự đoán ngồi bệt xuống đất chờ một lát, trong tay nắm túi khí oxi cũng chưa dám buông lỏng phút giây nào.