Chương 1557: Gặp mặt đàn anh
Chương 1557: Gặp mặt đàn anh
Tạ Uyển Doanh lấy hồ sơ bệnh án của anh họ cả đợi đàn anh Thân. Không cần vội, y tá nói là đã thông báo với bác sĩ.
Không lâu sau, trong hành lang từ xa truyền đến một tiếng gọi: “Tiểu học muội Doanh Doanh.”
Giọng nói của đàn anh Thân nghe giống như một con đại bàng đang dang rộng đôi cánh.
Tạ Uyển Doanh quay lại nhìn thấy đàn anh Thân đang mặc một chiếc áo blouse trắng không cài nút, nhìn có vẻ rất tiêu sái nhưng thật ra là quá bận nên không có thời gian cài nút.
Thân Hữu Hoán kéo chiếc áo blouse trắng trên người khi đi trên đường để trông gọn gàng hơn, không làm mất phong độ trước mặt đàn em.
“Em ăn chưa?” Đi đến trước mặt học muội, Thân Hữu Hoán vươn tay tiếp nhận bệnh án bệnh nhân trong tay sư muội, cười hỏi.
Hẳn tính là không ăn. Trên máy bay có phục vụ suất ăn trên máy bay nhưng quá đơn sơ nên không thể so sánh với suất ăn thông thường. Ngoài ra, cô còn bận chăm sóc bệnh nhân, không có thời gian ăn uống.
Thân Hữu Hoán không đợi cô trả lời, nhìn qua vẻ mặt cô liền thay cô nói: “Chưa ăn cũng không sao, lát nữa cùng nhau ăn cơm."
“Anh họ và chị dâu của em…” Tạ Uyển Doanh nghĩ rằng có thể là cô cần phải ăn cơm với anh họ và chị dâu ở đây.
Nghe cô nói vậy, Thân Hữu Hoán mới chú ý tới người nhà của bệnh nhân đứng bên cạnh, cười cười: “Xin chào.”
“Chào bác sĩ Thẩm.” Thương Tư Linh đối mặt với bác sĩ, giọng nói có chút rụt rè. Bác sĩ ở thủ đô có cảm giác uy quyền, không phải người ở thủ đô đến khám bệnh tất nhiên sẽ sợ hãi, sợ nói sai cái gì đó.
"Bệnh nhân vừa mới xuống máy bay, cần phải làm một số kiểm tra, thân thể cần ổn định mới chuẩn bị giải phẫu, đừng quá khẩn trương, trước tiên ăn thật no đã." Thân Hữu Hoán nói với gia đình bệnh nhân: "Đến lúc đó tôi và Doanh Doanh sẽ thảo luận về hồ sơ bệnh án của bệnh nhân."
A. Là người nhà của bệnh nhân, Thương Tư Linh hoàn toàn tuân theo chỉ định của bác sĩ.
"Hiểu Phong. Tiếp theo." Thân Hữu Hoán đưa hồ sơ bệnh án trong tay cho một bác sĩ nội trú trẻ tuổi đi theo sau anh ấy.
Bác sĩ Lý Hiểu Phong vội vàng bắt lấy hồ sơ bệnh án, mở ra xem trước, sợ cấp trên đặt câu hỏi bất cứ lúc nào.
Thân Hữu Hoán định mở rèm để xem tình hình của Tiêu Thụ Cương ở bên trong.
Bức rèm bên cạnh được mở ra, lộ ra một khuôn mặt, nói với anh ấy: “Bác sĩ Thân, đến bên cạnh tôi xem bệnh nhân này một chút, tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn.”
Thân Hữu Hoán kinh ngạc, quay đầu nhìn xem người đang nói chuyện là ai, nói: “Thạch Lỗi, đêm nay anh trực ca đêm ở phòng cấp cứu sao?”
"Không, tôi làm ca ngày." Thạch Lỗi đáp: "Lát nữa người ca đêm trở về tôi sẽ bàn giao lại bệnh nhân. Nhưng tôi là người thông báo cho anh đến khám bệnh."
A? Nghe những gì anh ấy (TL) nói, Thân Hữu Hoán nhận ra rằng khi anh ấy (THH) nhận được cuộc gọi từ khoa cấp cứu, anh ấy (THH) đã nhầm tưởng rằng Tiêu Thụ Cương là bệnh nhân duy nhất liền tùy tiện đáp ứng, trừng mắt nói: "Tại sao anh chỉ gọi cho một mình tôi?"
Thạch Lỗi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh, thành thành thật thật nói cho đối phương biết: "Tôi nghĩ họ đều là bệnh nhân được học muội của anh hộ tống."
Một trong những công việc hàng ngày của các đàn anh đàn chị là “chùi đít” cho đàn em. Đối phương nói đúng, nhưng học muội của anh ấy (THH) lợi hại cỡ nào, cũng không cần anh ấy phải theo sau “chùi đít”. Thân Hữu Hoán khịt khịt mũi, đi đến bên cạnh xem bệnh nhân, quay qua nói với đàn em Tạ Uyển Doanh để "giữ mối hận": "Em nhớ anh ấy, anh ấy tên là tảng đá."
Đàn anh Thân là một người hài hước hơn đàn anh Chu. Tạ Uyển Doanh gần như đỡ không được, làm sao cô dám gọi tiền bối bằng biệt danh.
Sau khi đùa giỡn với đồng nghiệp, Thân Hữu Hoán lập tức thay đổi biểu cảm trước mặt bệnh nhân, từ không đoan chính thành nghiêm túc: "Sao vậy? Suy hô hấp à?"