Chương 1572: Lãnh đạo tập kích bất ngờ
Chương 1572: Lãnh đạo tập kích bất ngờ
Thực sự quá khiến cho anh ta bất ngờ. Đôi mắt và đầu óc của người này không biết phát triển như thế nào, có thể nhìn được thứ người khác không thể nhìn ra được. Cũng chỉ là một hình vẽ mặt phẳng theo nguyên lý thấu thị, chi tiết người khác không thể nhìn ra tại sao cô lại có thể nhìn ra được.
Đầu óc của người này chắc là siêu phàm rồi. Bác sĩ Trần thầm nghĩ.
Đầu óc của tiểu học muội là siêu phàm quả không sai. Thân Hữu Hoán nhớ lại những tin đồn từ bên Quốc Hiệp, nói là tất cả đại lão khoa ngoại thần kinh Quốc Hiệp đều đang nghiên cứu các mạch não của cô phát triển như thế nào.
Hô. Thạch Lỗi thở dài, cảm giác trên trán mình không tự chủ mà toát một lớp mồ hôi, có lẽ là vô giác bị cô làm cho căng thẳng một lần nữa.
Lúc anh ấy đổ mồ hôi Thân Hữu Hoán liếc nhìn khuôn mặt anh ấy, nghĩ rằng loại chuyện khiến cho hòn đá đổ mồ hôi thế này gần như rất hiếm thấy, tối nay bị anh ấy nhìn thấy hai lần thật sự là đổi mới nhận thức mà.
Thạch Lỗi cầm khăn giấy muốn lau mồ hôi.
Ba, vai của anh ấy bị một bàn tay đè lên.
Thạch Lỗi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Trương Hoa Diệu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chỉ có thể cứng ngắc giật giật khóe miệng: “Chủ nhiệm Trương, anh tới lúc nào vậy?”
Trương Hoa Diệu gian xảo cười, không trả lời câu hỏi này của anh ấy. Lãnh đạo nhìn trộm làm sao có thể nói cho bạn biết là đã đến từ khi nào được. Tốt nhất là dọa cho bạn sợ.
Nụ cười của đại lão Trương quá quỷ dị, đến mức ánh mắt của Thạch Lỗi nhanh chóng đảo qua vai đối phương phát hiện một lãnh đạo lớn hơn đang đứng ở phía sau: “Viện trưởng....” Điều này gần như dọa anh ấy hoảng sợ, lần này cả người thật sự sắp biến thành đá cứng ngắc không thể cử động được.
Thân Hữu Hoán nghe thấy vừa mới quay đầu, liền vội vàng quay người.
Hai lãnh đạo lớn đột nhiên đánh úp đứng hiển hách trước nhóm bọn họ, giống như hoàng đế đích thân đến thăm. Thân Hữu Hoán cũng giống như Thạch Lỗi cực kỳ hoảng sợ, gần như loạng choạng. Không giống như Thạch Lỗi, anh ấy biết rõ lãnh đạo nhìn trộm chỉ sẽ xuất hiện sau khi sự việc đã hoàn tất, nên nhìn trộm sớm đã xem xong rồi. Điều đó tương đương, lãnh đạo người ta không biết đã ở bên cạnh quan sát bọn họ bao lâu rồi.
Sau khi đứng vững lại, Thân Hữu Hoán vội chào hỏi lãnh đạo: “Viện trưởng Lương, chủ nhiệm Trương. Mọi người đến thị sát tốt xấu gì cũng thông báo trước với chúng tôi chứ.
Đối với những người cấp dưới phàn nàn lãnh đạo nhìn trộm là hành vi không lịch sự, Lương Bách Xuyên trịnh trọng giải thích: “Tôi không biết chủ nhiệm Trương muốn đến đây quan tâm các cậu.”
Lãnh đạo nói chuyện vô cùng nghệ thuật. Nhìn trộm cấp dưới gọi là quan tâm cấp dưới.
Nhóm người Thân Hữu Hoán chỉ có thể thầm than thở trong lòng: Cũng đúng, lãnh đạo quan tâm cấp dưới có làm việc chăm chỉ hay không, kỹ thuật có tiến bộ hay không.
“Vị này là bạn học Tạ à.” Ánh mắt Lương Bách Xuyên tập trung trên người bạn học Tạ Uyển Doanh. Vừa nãy bọn họ xem như đã nhìn rõ rồi, chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện mình đặc biệt chạy đến đây để xem người, hóa ra là vị bạn học Tạ này.
Tạ Uyển Doanh đối mặt với lãnh đạo, phép tắc gọi: “Giáo sư Trương, viện trưởng Lương.”
Nhìn bạn học Tạ này, vẻ bình tĩnh, dường như không coi trọng sự hiện diện của lãnh đạo.
Thân Hữu Hoán một lần nữa nhớ lại sự đánh giá ngay thẳng của Quốc Hiệp đối với bạn học Tạ, sự ngay thẳng thật sự chỉ có một cách nghĩ ngay thẳng.
Lãnh đạo có đến hay không cũng giống nhau, việc nên làm thì phải làm, nên học thì học. Tâng bốc đôi ba câu với lãnh đạo chưa chắc có thể làm tốt hơn. Lãnh đạo chỉ nhìn bạn làm việc như thế nào. Bởi vì ở đây là bệnh viện chuyên khoa top ba hàng đầu thủ đô, không phải là những bệnh viện thị hiếu kém kia. Trong lòng Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ như vậy.
Trương Hoa Diệu và viện trưởng Lương có thể đọc được những thông tin này từ trên khuôn mặt của cô.
Khuôn mặt gầy nghiêm nghị của viện trưởng Lương không nhịn được nở một nụ cười.