Chương 1582: Tìm Thấy Cô
Chương 1582: Tìm Thấy Cô
“Không, tôi tới tìm người.”
Nghe giọng nói, lại nhận ra người quen, y tá trực ban của Quốc Trắc mắt hơi kém cho rằng mình nhìn thấy ảo giác: “Anh là….bác sĩ Tào?”
Nhân vật lớn nổi tiếng của khoa giải phẫu thần kinh ai chẳng biết, huống hồ Tào Dũng cũng xem như là khách quen của Quốc Trắc. Y tá nhận ra mặt của anh nhưng vẫn không tin, không tin anh đột nhiên chạy tới khoa cấp cứu Quốc Trắc vào lúc nửa đêm.
“Đúng vậy, tôi là Tào Dũng.” Tào Dũng tiết lộ tên của mình để thuận tiện làm việc. A! Trong lòng y tá hét lên một tiếng, đúng là ông lớn đến, y tá vội vòng qua bàn trực ban hỏi thăm tình hình: “Bác sĩ Tào đến đây để hội chẩn sao? Bác sĩ nào ở bệnh viện chúng tôi mời bác sĩ Tào đến đây?” Ý tá nghĩ thầm trong lòng, trước đó chính mình cũng không có nghe ai nói là người trong bệnh viện tìm Tào Dũng đến, cầm điện thoại di động lên gọi cho bác sĩ ngoại khoa trực ban cấp cứu để hỏi.
Tào Dũng lo lắng trong lòng, không chờ đầu dây bên kia trả lời, anh quét mắt nhìn một lượt các giường bệnh trong khoa cấp cứu, tìm từng người một.
Thấy anh đang tìm người, y tá hỏi: “Bác sĩ Tào đang tìm bệnh nhân nào?”
“Bác sĩ Tạ, cô có nhận ra cô ấy không?” Tào Dũng hỏi thăm một câu, không dám chắc y tá ở đây có nhận ra cô ấy không.
“Bác sĩ Tạ?” Y tá trực ban cố gắng nhớ lại, đêm nay khoa cấp cứu trực ban không có bác sĩ nào họ Tạ.
“Chiều hôm nay, cô ấy có chuyển người nhà đến khoa cấp cứu của các cô, chắc là đêm nay phải ở lại khoa cấp cứu để theo dõi, cô ấy đến cùng người nhà vẫn chưa rời đi.” Tào Dũng miêu tả cho đối phương.
Lúc này y tá mới nhớ ra, nói: “Là bệnh nhân của bác sĩ Thân đúng không? Nói là người nhà của em gái bác sĩ Thân.”
“Bác sĩ Thân, là Thân Hữu Hoán?” Tào Dũng dừng lại hỏi.
“Đúng vậy.” Y tá gật đầu.
Thì ra cô ấy nhờ Thân Hữu Hoán khám bệnh cho người nhà. Đây là chữa bệnh nội khoa sao? Tào Dũng nghĩ rồi hỏi lại: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở đây.” Y tá dẫn anh đến giường bệnh của Tiêu Thụ Cương trước. Bệnh nhân đang ngủ, Tào Dũng dặn dò y tá nói nhỏ thôi, anh không có ý quấy rầy người khác tỉnh giấc. Nhìn sang, thấy một bệnh nhân nam đang nằm trên giường bệnh, cô ấy không nói nên cũng không biết người này có quan hệ gì với cô. Chỉ có thể nhìn tuổi tác phán đoán, có thể là anh trai của cô. Nhưng anh nghe Nhâm Sùng Đạt nói, trong nhà cô ấy không có anh trai.
Y tá thấp giọng giải đáp nghi vấn cho anh: “Là anh họ và chị dâu của cô ấy.”
Cạnh giường bệnh là giường hộ tống dành cho người nhà đi cùng, có một người phụ nữ nằm đó nhưng không phải cô, đó là chị dâu đi theo cùng với anh họ khám bệnh.
“Cô ấy đâu rồi?”
“Bác sĩ Tạ ngủ ở bên kia.” Y tá chỉ về phía tấm rèm bên kia cho anh. Nghe nói cô đang ngủ, Tào Dũng bước nhẹ hơn, đi qua, kéo tấm rèm ra, động tác nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, hầu như không phát ra tiếng động. Sau khi mở rèm, chiếc giường hộ tống hẹp hiện ra, một bóng dáng đang nằm cuộn tròn trên đó.
Cái đầu lộ ra khỏi chăn, khuôn mặt thanh tú của cô hiện rõ trong tầm mắt anh.
Thấy Tào Dũng đột nhiên dừng lại, cả người như bị đóng băng, không biết chuyện gì xảy ra với anh, y tá hỏi: “Bác sĩ Tào, cô ấy có phải là người anh đang tìm không?” Y tá sợ ông lớn này tìm nhầm người.
Là cô, cô thật sự ở đây, làm anh lo lắng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt anh.
Tào Dũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói bình tĩnh dặn dò y tá: “Cô đi tìm bác sĩ trực tối nay đến đây, tôi muốn xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.”
Đúng lúc y tá cũng muốn đi tìm bác sĩ trực ban hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, cô gật đầu rồi vội vàng quay về gõ cửa phòng bác sĩ trực ban. Sau khi người khác rời đi, Tào Dũng kéo lại rèm che đi một chút ánh sáng chiếu vào, bước nhẹ nhàng đến bên giường hộ tống cô đang ngủ.