Chương 1584: Là đại thần có chuyện
Chương 1584: Là đại thần có chuyện
Những lời như thế này tương đương với việc bác sĩ đến sau không nắm được tình trạng của bệnh nhân mới có những câu trả lời mơ hồ như vậy xuất hiện.
“Bác sĩ Tào, lúc tôi thay ca thì bọn họ đã cầm bệnh án đi rồi, tôi chỉ có thể nghe bác sĩ trực ca ngày kể lại tình hình của bệnh nhân.” Bác sĩ Diệu tự mình giải thích rõ.
Trò chuyện cả một buổi trời, người này thực sự không biết nhiều về tình trạng của bệnh nhân, thế nên mới có hàng loạt lý do xuất hiện.
Bác sĩ Diệu tiếp tục tìm lý cho cho mình: “Tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ Lý. Anh ấy nói ngày mai bệnh nhân chuyển đến khoa nội tim mạch rồi, nói là không có chuyện gì cả.”
Bác sĩ Lý mở miệng nói bệnh không có chuyện gì, làm sao đảm bảo được rằng tối nay bệnh nhân chắc chắn sẽ không sao. Lỡ như có chuyện gì xảy ra đột ngột thì sao?
“Bác sĩ Lý nói điện thoại của bọn họ sẽ mở 24/24, có chuyện gì thì cứ gọi cho bọn họ đến là được.” Bác sĩ Diệu nói.
Nghe được câu trả lời này, Tào Dũng không cần nghĩ ngợi gì mà yêu cầu ngay lập tức: “Bây giờ anh gọi điện thoại kêu người mang hồ sơ bệnh án tới.”
Đại thần nói thật hay nói chơi vậy? Bác sĩ Diệu vội vàng nhìn thời gian, bây giờ đã là một giờ đêm. Đồng nghiệp có lẽ đang say giấc nồng cả rồi. Trên thực tế, y tá đến tìm anh ta nói rằng lúc Tào Dũng đột nhiên xuất hiện ở khoa cấp cứu của bọn họ, anh ta đã nghĩ rằng là y tá nhận lầm người.
Hoàn toàn không thể tin được rằng một chuyên gia phẫu thuật thần kinh từ Hiệp hội Y khoa Quốc gia đã đến khoa cấp cứu của bệnh viện Quốc Trắc của bọn họ vào lúc nửa đêm. Có thể chắc chắn một điều là không phải bác sĩ ở Quốc Trắc mời đại thần đến hội chẩn khẩn cấp, bởi vì anh ta không nhận được thông báo và tin tức liên quan. Là đại thần người ta tự mình chạy qua mà.
Hành động bất thường của đại thần làm cho bác sĩ Diệu nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn lại một câu trả lời là: giữa bệnh nhân Tiêu Thụ Cương và Tào Dũng có một mối quan hệ đặc biệt, nếu không tại sao một đại thần lại quan tâm đến bệnh nhân đến mức phải đọc hồ sơ bệnh án của bệnh nhân ngay bây giờ.
Nghĩ đến đây, bác sĩ Diêu không dám cư xử ngạo mạn nữa. Nếu bệnh nhân này thực sự là người thân gì đó của Tào Dũng, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người trực ca đêm còn không đủ ăn như anh ta chỉ có thể cuốn gói rời đi. Bác sĩ Lý có lẽ cũng như vậy.
Xoay người lại, cúi đầu xuống, bác sĩ Diệu cầm lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Lý.
Đêm nay Lý Hiểu Phong không trở về nhà mà ở lại văn phòng khoa giúp bác sĩ cấp trên theo dõi bệnh nhân. Nhận được cuộc gọi của bác sĩ Diệu, bèn hỏi: “Bệnh nhân xảy ra chuyện gì rồi hay sao?”
Không phải bệnh nhân xảy ra chuyện, mà là đại thần của Hiệp hội Y khoa Quốc gia xuất hiện.
“Cái gì?” Lý Hiểu Phong vén chăn bật dậy khỏi giường, không dám tin vào những gì mà tai mình nghe được: “Anh nói bác sĩ Tào Dũng của Hiệp hội Y khoa Quốc gia chạy đến đây và muốn xem hồ sơ bệnh án của Tiêu Thụ Cương à?”
“Đúng vậy, anh ấy cần anh đem hồ sơ bệnh án qua ngay lập tức. Tôi đã nói rồi, hồ sơ bệnh án nên để ở khoa cấp cứu, anh không chịu.” Bác sĩ Diệu nói.
“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Nếu bệnh nhân này xảy ra chuyện gì thì anh không xử lý nổi đâu. Bác sĩ Thân dặn dò là phải điện thoại cho anh ấy, không thể tùy tiện xử lý.” Bác sĩ Lý nói.
Nghe vậy, bệnh nhân này có lẽ có lai lịch không nhỏ, bác sĩ Diệu thúc giục anh ấy: “Giờ anh đưa hồ sơ bệnh án đến đây ngay đi. bác sĩ Tào đang đợi đây này.”
Lý Hiểu Phong nhìn đồng hồ trước khi đến khoa cấp cứu, đã hơn một giờ khuya, liệu anh ấy có cần gọi điện thoại cho Thân Hữu Hoán thông báo về việc Tào Dũng đến hay không.
Cuối cùng vì sợ đánh thức cấp trên lúc nửa đêm, người nhát gan không dám làm những việc như Lý Hiểu Phong đã cầm hồ sơ bệnh án chạy đến khoa cấp cứu gặp đại thần trước, xem xem là chuyện gì xảy ra. Không bao lâu sau đã đến khoa cấp cứu, từ xa đã thấy Tào Dũng đứng sừng sững trước mặt các y tá, cũng giống như những người khác trong khoa cấp cứu, anh ấy dụi mắt để xác nhận mình không bị hoa mắt.
Mối quan hệ giữa Tào Dũng và bệnh nhân này là gì? Thân Hữu Hoán chưa từng nhắc đến điều này với anh ấy. Lý Hiểu Phong cảm thấy mờ mịt.