Chương 1587: Có ai đến sao?
Chương 1587: Có ai đến sao?
Nghe có vẻ hai người này là quan hệ đàn anh học muội rất tốt. Đôi mắt Thượng Tư Linh lấp lánh, khóe miệng nở biểu hiện đã hiểu, nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm Doanh Doanh nhà chúng tôi, bác sĩ Tào.”
Người chị dâu này của cô có vẻ là một người thông minh. Tào Dũng cảm thấy có thể thử hỏi thăm tình hình trong nhà của cô, hỏi: “Chỉ có mấy người đi theo bệnh nhân đến sao?”
“Đúng vậy.” Lúc Thượng Tư Linh trả lời câu này như thế một lời khó mà nói hết. Hình ảnh mẹ chồng ngăn cản lúc đi lại lần nữa hiện lên trong tâm trí cô ấy. Theo như lời con gái đang học tiểu học của mình sau khi cô ấy đến thủ đô gọi điện thoại về nhà. Con gái nói bà con bé ở trong nhà chửi mắng người. Chuyện này khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu.
Thấy đối phương không muốn trả lời chi tiết, Tào Dũng chủ động nói: “Nếu có khó khăn gì có thể nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp được một chút.”
Loại chuyện mẹ chồng nàng dâu này làm sao có thể cáo trạng lung tung được, Thương Tư Linh chọn cách ăn nói thận trọng, chỉ liên tục cảm ơn, nói: “Đợi lát nữa Doanh Doanh tỉnh lại...”
“Không cần đánh thức cô ấy, cũng đừng nói cô ấy biết tôi đến.” Tào Dũng dặn.
Thượng Tư Linh có thể đọc được sự quan tâm Tạ Uyển Doanh từ trong đôi mắt anh, trong lòng không thể nghĩ: Người đàn ông này thật dịu dàng.
“Tôi nghe nói trong nhà em ấy có một em trai.” Tào Dũng tiếp tục dò hỏi.
Thượng Tư Linh nghe hiểu anh đang muốn biết cái gì, làm rõ mọi chuyện cho anh hiểu: “Số lần tôi và anh họ em ấy gặp gia đình em ấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhà em ấy ở Tùng Viên, nhà chúng tôi ở tỉnh lỵ, ngày bình thường không gặp nhau.”
Hơn nữa, cô và chồng không thích nói chuyện gia đình người khác, không hiểu rõ tình hình gia đình nhà họ Tạ như thế nào. Chuyện không rõ, Thượng Tư Linh không thể giúp Tạ Uyển Doanh nói hươu nói vượn được.
Tào Dũng nghe có vẻ nghi ngờ, nói như vậy hai nhà bọn họ thực sự không thân thiết, vậy tại sao Tạ Uyển Doanh lại tận tâm như vậy.
Về vấn đề này, Thượng Tư Linh phải khen ngợi hai mẹ con Tôn Dung Phương và Tạ Uyển Doanh: Doanh Doanh và mẹ của em ấy là người rất lương thiện.” Theo sau câu nói đó là sự so sánh mẹ chồng mình và chị gái mẹ chồng không lương thiện, Thượng Tư Linh nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.
Nhớ lại ngày thường ở trong bệnh viện có thể nhìn thấy cô đều đối xử tốt với tất cả mọi người, Tào Dũng cũng hiểu được, liền mỉm cười.
Có điện thoại gọi đến, là đàn em mình gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình, Tào Dũng đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
“Đàn anh Tào, tiểu học muội như thế nào rồi?” Hoàng Chí Lỗi hỏi. Ngoài ra còn có hai người khác đang lắng tai nghe ở bên cạnh anh.
Tào Dũng nói: “Đợi anh trở về rồi nói chuyện.”
Đoán chừng đàn anh Tào sẽ không nói, vì muốn giữ bí mật cho tiểu học muội, ai bảo đàn anh Tào đối với tiểu học muội tốt nhất thiên hạ chi. Hoàng Chí Lỗi nghĩ.
“Đàn anh, tối nay anh không về sao?”
“Sáng sớm ngày mai anh về.” Tào Dũng nhìn đồng hồ, nói: “Dù sao thì ngày mai nghỉ. Anh khám cho bệnh nhân xong rồi đi ngủ.”
Ngày mai thứ bảy không có phẫu thuật. Nghe đàn anh nói như vậy, Hoàng Chỉ Lỗi muốn giúp anh sắp xếp tốt vấn đề công việc khác, để đàn anh yên tâm chăm sóc tiểu học muội.
Cúp điện thoại, phát hiện chị dâu cô đã đi, Tào Dũng quay lại bên giường cô, thấy chăn của cô lại rơi xuống giường. Cảm thấy cô dường như có thói quen ngủ trở mình vào ban đêm, đành phải giúp cô kéo chăn.
Sau khi đi vệ sinh trở lại, Thượng Tư Linh nhìn thấy người đàn ông này vẫn luôn cẩn thận kéo chăn cho Tạ Uyển Doanh, nhất thời hiểu được, quay trở về ngủ, không làm bóng đèn quấy rầy người khác.
Buổi sáng ánh nắng ban mai mờ nhạt. Tạ Uyển Doanh ngủ một giấc tỉnh dậy mở mắt ra, có lẽ bởi vì hôm qua quá mệt, nên đầu óc có chút mông lung. Tối qua chắc là mình ngủ say như chết, thế nên cô không thể nhớ đã mơ thấy gì.
Hít thở sâu vài lần, khiến cho đầu óc tỉnh táo lại, Tạ Uyển Doanh trèo xuống giường, hai chân không thể cử động như bị gì đó giữ lại.