Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1617 - Chương 1617: Cô Không Có Ngốc

Chương 1617: Cô không có ngốc
Chương 1617: Cô không có ngốc
Chương 1617: Cô không có ngốc




Có nhiều người hiến hơn, mỗi người rút 200ml thôi thì cũng không gây hại gì, nếu không chính bác sĩ tự chuốc họa vào thân, người hiến máu mà xảy ra chuyện thường là do đã hiến máu quá nhiều.

Người nhà muốn cứu người, bác sĩ thấu hiểu được, còn về tính chuyên nghiệp, đấy là EQ.

Về phần máu mà Tiêu Thụ Cương cần sử dụng. Bác sĩ phụ trách anh ấy còn không gấp thì mấy người cấp dưới gấp cái gì. Trước tiên phải xem anh ấy có cần dự trữ lượng máu lớn trong ca phẫu thuật hay không. Khỏi cần nói, khi đó để người nhà tìm cách hiến 200ml để dành thế là đủ.

Cho nên nói công việc của các bác sĩ trẻ, nhìn có chút tầm thường và không thú vị, nhưng thực ra tất cả đều là kinh nghiệm và bài học lâm sàng.

Sau khi nói về người trẻ tuổi nhập viện, Thân Hữu Hoán quay đầu lại nhìn thấy Tào Dũng đi ra ngoài chuẩn bị trở về Quốc Hiệp, liền đứng dậy đuổi theo, nói to: “Tào Dũng, đợi tôi với.”

Tại Quốc Hiệp, một đám người bám theo Hoàng Chí Lỗi hỏi: “Họ không biết cô ấy đã hiến bao nhiêu máu sao?”

Hoàng Chí Lỗi lắc đầu, rõ ràng Thân Hữu Hoán còn không biết chuyện cấp dưới của anh ta yêu cầu Tạ Uyển Doanh hiến máu, làm sao mà biết cụ thể tiểu sư muội hiến máu nhiều hay ít.

“Làm sao anh ấy lại quản lý cấp dưới của mình? Anh ấy còn không biết chuyện gì xảy ra phía dưới.”

“Người bên Quốc Trắc, làm việc như vậy từ trước tới nay, nào có cẩn thận như Quốc Hiệp chúng ta.”

“Chính vì cách làm việc này của họ, cho nên nhìn một cái, cô không dám nói tiếp nữa.”

Tạ Uyển Doanh hoàn toàn không dám nói nửa chữ, sợ nói nhiều hơn một lời thì toàn bộ đều sai, mọi người cũng không tin lời cô nói nữa.

“Em đúng là đồ ngốc.” Vu Học Hiền lại mắng cô, “người nhà em đi Quốc Trắc chữa bệnh, có cái gì mà không thể nói.Không phải chủ nhiệm Lỗ cũng đến Quốc Trắc chữa bệnh sao? Trước đó người nhà em đến tìm bác sĩ Quốc Trắc có phải hay không?”

Đàn anh Vu có lòng tốt tìm giúp cô lý do, tuy rằng lý do này là sự thật.

“Nghĩ cũng biết nhất định là như vậy. Bằng không, cho dù kỹ thuật chuyên khoa của Quốc Trắc có vẻ tốt hơn Quốc Hiệp, nhưng dù sao Quốc Hiệp cũng quen thuộc và dễ chăm sóc hơn, không giống như bên kia bị ép đi hiến máu.” Vu Học Hiền cau mày đỡ mắt kính nói.

Tào Dũng và Thân Hữu Hoán cùng đi tới Quốc Hiệp, trong lòng đã chuẩn bị tâm thế tới nơi này bị một nhóm người bên Quốc Hiệp dạy bảo, thế là anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Lý Hiểu Phong: “Tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng cho người khác hiểu.”

Lý Hiểu Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu ta nói: Thì ra là tên tiểu tử này làm.

Ánh đèn chiếu vào làm Lý Hiểu Phong sợ thành đà điểu, bởi vì những gương mặt trước mắt này đều là đại lão, làm anh ta tự nghi ngờ bản thân liệu có phải đã để nhân vật lớn nào đi hiến máu hay không.

Tào Dũng bất chấp tất cả, đi đến bên giường quan sát sắc mặt của tiểu học muội. Mắt thấy gương mặt cô tái nhợt hơn so với hôm qua, nhất thời đau lòng cùng tức giận như bao người khác, quay đầu về phía Thân Hữu Hoán bọn họ hỏi: “Cậu rốt cuộc không biết em ấy hiến bao nhiêu máu sao?”

“Cậu nói xem, cậu để em ấy hiến bao nhiêu máu?” Thân Hữu Hoán nắm lấy người đang thu mình thành một con rùa hỏi.

“Đàn anh, em không sao hết. Em thật sự chỉ hiến có 400ml. Không nên trách bác sĩ Lý.” Tạ Uyển Doanh nói, nhưng nội tâm của kẻ đầu têu kỳ thực là “Anh không sao chứ?” cô không dám nói.

Lý Hiểu Phong ngẩng đầu tên, sực nhớ điều gì đó hỏi cô: “Hình như anh có gửi cho em 400 danh sách.”

“Em tìm được người cùng em hiến máu.” Tạ Uyển Doanh nói, “Em không có ngốc.”

Tốt lắm, tự tiểu học muội nói cô không hề ngốc, chẳng phải có nghĩa là những người xung quanh có chút ngốc, cho rằng cô thật sự ngốc sao. Hoàng Chí Lỗi vừa nghĩ như vậy, phát hiện mọi người kể cả Tào Dũng đều bị tiểu học muội làm cho buồn cười.





Bình Luận (0)
Comment