Chương 1622: Sư huynh sư tỷ người tốt
Chương 1622: Sư huynh sư tỷ người tốt
Nghe được câu hỏi của anh ta, biết là không phải anh ta muốn hỏi mà là Tạ Uyển Doanh muốn hỏi, Chu Tuấn Bằng thay Phó Hân Hằng thông báo cho anh ta: “ đợi đến khi kết thúc thảo luận, có vấn đề gì tôi sẽ giải thích rõ với cô ấy.”
Các giáo sư thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành động, nếu không thể thống nhất trước tuyệt đối không được nói với người nhà bệnh nhân những gì có thể hoặc không thể trong tình huống này.
Các giáo sư đều nghĩ cô ấy là người nhà của bệnh nhân nên rất quan tâm đến cô ấy, trong lòng Doanh Doanh chỉ có thể thở dài một tiếng .
Trong kí túc xá bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Khi tìm ra nơi phát ra âm thanh, Doanh Doanh phát hiện ra chiếc điện thoại trên bàn sách của chị hai, vội vàng nhấc điện thoại lên xem có phải chị hai trực ca đêm để quên điện thoại trong ký túc xá không.
“Doanh Doanh phải không?”. Giọng của Khương Minh Châu phát ra từ đầu dây bên kia.
“Chị Khương, chị hai để quên điện thoại trong ký túc xá” Doanh Doanh nói.
"Không phải đâu, chị bảo em ấy cố tình đặt một chiếc điện thoại di động mới trong ký túc xá của các em đấy.” Khương Minh Châu nói với cô ấy. “ Chiếc điện thoại mới sẽ không thay thế điện thoại cũ của hai em. Như vậy, khi chị gọi điện cho em ấy chị có thể kết nối với em nó sẽ kịp thời thông báo cho em. Hôm nay chị sẽ đến buổi hội thảo phẫu thuật của anh Vu. Chị nghĩ lúc đó em nhất định sẽ rất lo lắng về tình hình kết quả của cuộc thảo luận. Chị sẽ gọi lại cho em nếu như có bất kỳ thông tin nào, nếu em có vấn đề gì thì cứ hỏi chị.”
Chị Khương và Phan là bạn cùng lớp đều là những người tốt, họ đã rất cố gắng để tạo ra cách nghe lén.
Doanh Doanh rất biết ơn chị.
“Anh Vu dừng xe rồi qua đây. Trước tiên anh sẽ không nói với em, không thể để em ấy biết được chuyện này”. Khương Minh Châu che miệng là vì sợ bạn trai để ý. Bạn trai cô ấy tương đối nghiêm khắc về những việc này chứ không ôn hòa như cô, nói là có nguyên tắc nhưng cũng không linh hoạt bằng cô ấy.
Vu Học Hiền mang theo túi sau khi tan sở, đến hỏi thăm bạn gái xuống xe trước: “ em gọi cho ai vậy?”
“ Nói vài câu với bạn”. Khương Minh Châu thản nhiên trả lời, chỉ đi hướng khác chuyển hướng ánh mắt của anh ấy rồi nói “ "Quốc công giàu có, có quyền thế, nhìn tòa nhà của họ đẹp biết bao, một tòa nhà mới tinh như vậy lại muốn xây thêm một tòa nhà mới”. Họ có tiền và không có chỗ để tiêu phải không, tốt hơn hãy đưa tiền cho Hiệp hội Quốc gia của chúng ta.
Người của Hiệp hội Quốc gia đang mong muốn có thêm một số tiền để cải tạo tòa nhà cũ, Hiệp hội Quốc gia đã có rất lâu đời rồi, có từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho đến nay.
Lặng lẽ theo chân bạn gái để ngắm nhìn môi trường làm việc của mọi người, anh Vu ậm ừ, không có cách nào phủ nhận những gì bạn gái nói là sự thật. Chỉ là với tư cách là một thành viên của Quốc hội, trong lòng không bị Quốc Trắc thuyết phục.
Hiệp hội quốc gia trong mắt bọn họ, Quốc Trắc chỉ tận dụng lợi thế của bệnh viện chuyên khoa. Bệnh tim mạch ở Trung Quốc đã trở thành căn bệnh số một giống như ở nước ngoài, số điều trị của bệnh viện chuyên khoa tim mạch Quốc Trắc ngày càng tăng, doanh thu cực cao trong nước, đương nhiên nó đã trở thành bệnh viện số một cho những người giàu nhất Trung Quốc.
Đương nhiên Quốc Trắc phải có sức mạnh của khoa học mới có thể đạt được mức thu này. Có rất nhiều người mắc phải căn bệnh này và trong điều kiện thuận lợi số tiền mà các bác sĩ và bệnh viện kiếm được sẽ tăng lên rất nhiều.
Hai người đi bộ đến khoa nội thứ ba nơi Thân Hữu Hoán đang ở, và nhìn thấy trên đường các bác sĩ phẫu thuật từ bệnh viện của họ đang đến.
Đào Trí Kiệt mang theo Hà Quang Hữu, theo sau Đàm Khắc Lâm là Thi Húc, xem ra họ không sao, tới xem cuộc náo nhiệt, đồng thời với tư cách là giáo viên của bạn học Tạ đến để hỗ trợ bạn ấy.
Phó Hân Hằng đưa Phan người phát ngôn đến, cũng là bạn cùng lớp của Tạ đến.