Chương 1629: Như lực cản của gió lạnh
Chương 1629: Như lực cản của gió lạnh
Đợi một lúc, giáo sư ở đối diện không có ai lên tiếng. Sự yên tĩnh này trên không phải yên tĩnh.
Ngồi bên cửa sổ ký túc xá, Tạ Uyển Doanh nhìn màn đêm đằng đẵng bên ngoài cửa sổ, tâm trạng nặng trĩu trùng xuống.
Ánh đèn neon của thành phố lấp lóe như những vì sao rực rỡ, điều không thể ngăn cản được là sự kết thúc của màn đêm dường như đen như mực .
Các giáo sư đàn anh đàn chị càng đi sâu vào thảo luận hồ sơ bệnh án của anh họ cô, lực cản nhào đến trước mặt giống như gió lạnh, giống như bước chân sắp đến gần của mùa đông.
Có thể rất nhiều người cho rằng bác sĩ sẽ thích làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu hơn. Trên thực tế phẫu thuật xâm lấn tối thiểu rất rắc rối, kiếm được nhiều tiền nhưng rắc rối. Đối mặt với những ca bệnh khó chữa, bác sĩ hoàn toàn không thích phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, rủi ro lớn đến không thể nói được.
Ca phẫu thuật của giáo sư Lỗ trước đó cũng giống vậy. Không biết hao tổn bao nhiêu công sức, đàn anh Đào và giáo sư Đàm mới sẵn sàng thả lòng. Bởi vì bệnh nhân là giáo sư Lỗ, nếu không đàn anh Đào và giáo sư Đàm không bao giờ đồng ý mạo hiểm.
“Nói như vậy, anh họ của em ấy không thể thực hiện ca phẫu thuật mà Doanh Doanh nói có phải không?” Khương Minh Châu nhìn ra được hướng gió manh mối, rất lo lắng, hỏi Vu Học Hiền.
Vu Học Hiền cho rằng như vậy quả không sai, kết quả tám chín phần mười. Phó Hân Hằng cũng im lặng, điều đó có nghĩa là ý tưởng ca phẫu thuật của Tạ Uyển Doanh gần như không thể thông qua.
Trên thực tế, cùng với các suy nghĩ của bác sĩ dường như bắt đầu quay lại với cách điều trị bảo tồn của bệnh viện Nhân Dân tỉnh.
“Trước khi tôi tiếp nhận căn bệnh này, vẫn chưa về nước, chỉ có thể nghe người giới thiệu trước. Khi trở về, cho đến tận vừa rồi, mới xem sơ qua hồ sơ bệnh án, hồ sơ bệnh án của bệnh nhân này cho tôi ấn tượng ban đầu cũng không quá tốt.” Có một số lời cần phải nói, Đô Diệp Thanh thẳng thắn nói với người của Quốc Hiệp ở đối diện: “Tôi nghĩ một trong những người các anh, ví dụ như bác sĩ Phó, sau khi nhận hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, sẽ có suy nghĩ giống như tôi. Có lẽ bệnh nhân nay cũng không cần chuyển đến bệnh viện chúng tôi để tìm kiếm điều trị thêm.”
Trước ý kiến của đối phương, Phó Hân Hằng không phủ nhận tại chỗ. Sự thật là như thế này. Trước khi anh ấy đến cũng nghĩ có thể tìm được hy vọng gì. Nhưng sau khi nhận hồ sơ bệnh án, phát hiện niềm hy vọng rất khó tìm.
Nếu bác sĩ chuyên khoa cứ như vậy rơi xuống đất giống như tuyến bản án tử hình.
Tâm trạng Phan Thế Hoa và Khương Minh Châu như rơi xuống đáy thung lũng, thầm nghĩ: Những người này nói như vậy chẳng phải là nói bạn học Tạ liều mạng để hộ tống bệnh nhân đến thủ đô là điều vô nghĩa sao.
Nếu như bọn họ là Tạ Uyển Doanh, chắc chắn sẽ ngồi không yên.
Chẳng trách yêu cầu trước khi mở cuộc họp, không cho Tạ Uyển Doanh đến nghe.
Từ trên ghế đứng lên trong ký túc xá, Tạ Uyển Doanh có chút xúc động muốn đi ra ngoài.
“Nếu như bệnh nhân này điều trị bảo tồn không phẫu thuật, xét triệu chứng hiện tại không đáng kể, vết thương tim có lẽ không cần phẫu thuật, anh ta có thể đợi cơ thể lành lại và phát triển tốt. Rủi ro phẫu thuật quá cao lợi bất cập hại.” Đô Diệp Thanh giải thích thêm.
Không được, cô biết rất rõ, anh họ cô không ổn, lớn lên không tốt, mất đi cơ hội này, chức năng tim cả đời này cũng suy kiệt. Tạ Uyển Doanh bước nhanh đến cửa ký túc xá, tay nắm cửa run lên vài lần, nếu đi đến đó không thuyết phục được giáo sư thì phải làm sao. Không có thời gian nhiều để suy nghĩ nữa, cô giật mạnh muốn mở cửa.
Điều khiến cô dừng động tác lại là ba chữ ở phía bên kia điện thoại.
“Anh đợi chút.” Là giọng của Tào Dũng trực tiếp ngắt lời của đối phương.
Là đàn anh Tào. Tạ Uyển Doanh không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
“Tôi không cho rằng suy đoán của anh là hoàn toàn đúng.” Tào Dũng nói.
Một câu nói, trực tiếp bác bỏ tuyên án vừa rồi của Đô Diệp Thanh.
Đàn anh Tào là đang nói cho cô và anh họ cô.