Chương 1670: Động cơ
Chương 1670: Động cơ
"Trưởng khoa Vương mang người tới đây thưa giáo sư Trương."
Phẫu thuật kết thúc.
Trương Hoa Diệu bình tĩnh quay người lại, nhìn thấy hai bóng người đi vào, lười biếng nhếch khóe miệng nói: “Đây là đồn trưởng Lý sao?”
“Đúng vậy, nửa đường tôi biết anh đang mổ cho bệnh nhân, khó mà nghe điện thoại nên đã gọi cho y tá trưởng khoa nơi xảy ra sự việc để tìm hiểu tình hình, đồng thời liên lạc với đồn trưởng Lý thuộc đồn cảnh sát trong khu vực có bệnh viện của chúng ta để đến giải quyết tranh chấp." Trưởng khoa Vương nói.
“Xin chào giáo sư Trương.” Đồn trưởng Lý nhiệt tình tiến đến bắt tay với một đại lão như Trương Hoa Diệu, rồi ông ta tỏ ra rất quan tâm đến tình trạng của bệnh nhân: “Ca phẫu thuật có tiến triển tốt không thưa giáo sư?”
“Thành công.” Trương Hoa Diệu trả lời sau đó lại hỏi lại: “Cảnh sát sau khi đến có hỏi được chuyện gì xảy ra không?”
"Kẻ hành hung nhất định sẽ bị giam giữ, hiện tại cảnh sát chúng tôi đã đưa hắn về đồn để xử lý, chỉ là nghe nói kẻ hành hung và nạn nhân là họ hàng với nhau." Đồn trưởng Lý nói đến việc này giọng điệu ông ta chợt trở nên khó khăn. Làm cảnh sát nhân dân sợ nhất gặp phải loại tranh chấp trong gia đình này, bởi vì cách giải quyết của cảnh sát về mặt nào cũng không tốt. Ông ta đoán rằng phía bác sĩ cũng gặp khó khăn giống như ông ta.
“Là cảnh sát nhân dân, các anh nghĩ gì về động cơ của vụ hành hung này?” Trương Hoa Diệu tiếp tục hỏi ý kiến chuyên môn của cảnh sát.
"Mẹ của kẻ hành hung nói rằng bà ấy đến để ngăn cản cuộc phẫu thuật vì bà ấy nghe nói rằng bác sĩ của bệnh viện anh sẽ giết chết con trai cả của bà ấy. Tôi đã nói với bà ấy rằng đây là Quốc Trắc, là bệnh viện chữa bệnh tim tốt nhất cả nước làm sao lại có thể làm ra chuyện như vậy. Bà ta nói, bà không phải hành động liều lĩnh mà là trước đây đã hỏi nhiều chuyên gia y tế và tất cả bọn họ đều nói rằng con trai cả của bà ấy sẽ chết trên bàn mổ vì ca phẫu thuật này không thể thực hiện được."
Nghe nói như vậy, một đám đại lão cười thầm trong bụng.
Lạ lùng sao? Không có gì là lạ cả. Các đồng nghiệp bác sĩ nói như vậy là bình thường. Nếu không thể tự mổ được thì nên chuyển bệnh nhân sang bệnh viện khác, đồng thời khuyên bệnh nhân không nên quá hy vọng. Thực ra những lời như vậy không thể gọi là phá hủy hình tượng của đồng nghiệp mà là cho người nhà một khởi đầu thấp là chuyện tốt.
Chỉ là chuyện hôm nay không chỉ là như thế.
Với tư cách là một cảnh sát có kinh nghiệm ở cấp cơ sở, đồn trưởng Lý đã sớm nhận thấy sự kỳ lạ của chuyện này nên ông ấy không hoàn toàn tin lời giải thích của các thành viên trong gia đình đó. Dù sao, nếu trong lòng ông ta không có suy nghĩ tương tự, thì không thể quá tin những gì người khác nói.
Một nhóm bác sĩ ở đây xem ra cũng cùng cảnh ngộ khó xử giống cảnh sát nhân dân đó là phải quản lý cả việc nhà của người khác, đồn trưởng Lý thầm nghĩ rồi nói ra quan điểm của mình: “Chúng tôi đoán, bà ấy có phần thiên vị hai đứa con của mình, chỉ là không chịu nhận ra mà thôi."
Tại sao Chu Nhược Tuyết lại không thích con trai cả của bà? Bởi vì con trai cả được chồng của bà nuôi dạy ra không khác gì tính cách của chồng bà. Động cơ lập gia đình ngay từ lúc đầu của bà làm cho bà không có tình cảm với chồng. Ngược lại, đứa con trai thứ giống bà hơn, nếu không thì bà ấy đã không đưa hết số tiền cho đứa con trai thứ khi con cả cho tiền bà. Chu Nhược Tuyết thậm chí còn không thích con dâu cả của mình. Vì cô con dâu này là do đồng nghiệp của chồng bà chọn cho con trai cả, không liên quan gì đến quyết định của bà cả.
Điều này cho thấy dù chồng bà đã chết cũng rất đề phòng bà, tài sản để lại cho bà thực ra đều được giao cho đồng nghiệp còn sống điều hành, tất cả đều được dành cho Tiêu Thụ Cương thay vì cho bà.
“Có phải ở đây có một sinh viên y khoa tên là Tạ Uyển Doanh hay không?” Đồn trưởng Lý bỗng nhiên hỏi.
“Anh tìm cô ấy làm gì?” Tào Dũng lạnh giọng cắt ngang câu hỏi vừa rồi của đồn trưởng Lý.
“Mẹ của người hành hung nói rằng cô này có quan hệ thân thích với họ và muốn hãm hại gia đình họ.” Đồn trưởng Lý nói, “Tôi muốn tìm cô ấy để xác minh tình hình thực tế.”