Chương 1705: Va chạm
Chương 1705: Va chạm
Ví dụ, người mẹ có con bị mắc bệnh Thalassemia hi vọng rằng sẽ dùng máu ở cuống rốn của mình để cứu đứa con đầu lòng.
“Bà ấy đã năm mươi tuổi rồi, chẳng lẽ con gái bà ấy bây giờ mắc bệnh Thalassemia sao?” Bác sĩ Trịnh cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Cũng có thể là do bệnh bạch huyết sinh ra sau này.” Bác sĩ Quan suy đoán.
Các giáo viên đều đoán sai. Con gái của người bệnh không chết và còn có thể sống rất lâu. Tạ Uyển Doanh đang suy nghĩ về điều này, đây là việc riêng tư của người bệnh vì vậy cô ấy chỉ có thể giữ im lặng không nói ra. Bạn học Cảnh ở bên cạnh nhìn sang cô, như muốn cô xác nhận xem có phải là người này hay không.
Rõ ràng là cả lớp đều biết về chuyện của Lý Á Hi. Vụ việc đó lớn đến mức liên quan đến một nhóm bác sĩ và một số phòng ban ở Quốc Hiệp. Theo lời những người xung quanh Lý Á Hi từng nói, sự cố này đã làm hại cô ta và làm hại luôn bạn học Lâm Hạo học cùng lớp với cô ấy và cả bác sĩ Tống nữa.
May mắn là mẹ của Dương Dương đã thông báo trước cho Tạ Uyển Doanh về tin tức này, nếu không thì cô ấy sẽ khá là bất ngờ trước sự xuất hiện của mẹ Á Hy ngày hôm nay. Như mẹ của Dương Dương từng nói, mẹ của Á Hi dường như có suy nghĩ khác với những bà mẹ bình thường.
“Khi nào thì đến lượt tôi?” Mẹ của Á Hi tiến đến và vén rèm của giường khám sản khoa lên, gương mặt của bà ta tỏ ra sốt ruột hỏi bác sĩ Lưu.
“Bà chắc chắn là người khám cuối cùng, bà trước tiên nên đi ra bên ngoài chờ một chút đi.” Lưu Ly nói.
"Cái gì!" Mẹ của Á Hi lên giọng, nói: "Bà bảo tôi là người khám cuối cùng? Lẽ ra lúc này tôi phải là người được khám ở chỗ này đấy."
“Bà đột nhiên tới tìm tôi, tôi không thể để cho bà chen ngang vào khám được.” Bác sĩ Lưu Ly nói. Nếu để cho ai đó chen ngang, những thai phụ khác trong hàng nhất định sẽ nổi loạn, chỗ của cô ấy sẽ trở nên hỗn loạn, và cô ấy cũng sẽ có lỗi với những thai phụ khác đã tuân theo thứ tự khám từ đầu tới giờ.
"Tôi mặc kệ, cô phải khám cho tôi trước, đó là trách nhiệm của cô chứ không phải là của tôi. Cô đã mắc sai lầm khi đọc hồ sơ bệnh án của tôi nên con của tôi mới trở thành như vậy." Mẹ của Á Hi kích động lớn tiếng ở bên giường khám sản khoa, bà ta nhất định không chịu tránh ra.
Những thai phụ kia thấy như vậy thì lập tức nói với bà: "Chị nghe kỹ lời bác sĩ nói không vậy? Ở đây không phải chỉ một mình chị chờ khám đâu, còn có rất nhiều người đang chờ đấy."
“Đây không phải là lỗi của tôi, là lỗi của bác sĩ.” Mẹ của Á Hi quay sang tranh cãi với những người khác.
Này này, đây là phòng khám sản khoa, tất cả các thai phụ xúc động làm cái gì? Sẽ có chuyện không hay xảy ra đấy. Bác sĩ Trịnh vội vàng đứng dậy, nói với đồng nghiệp: "Nào, để tôi tìm chỗ khác kiểm tra cho bà ấy."
Bác sĩ Trịnh là một người tốt bụng. Bác sĩ Lưu Ly quay sang đồng nghiệp của mình và nói: "Cảm ơn."
“Khách sáo làm gì.” Bác sĩ Trịnh đáp, cô ấy quay người gọi lại hai lính mới mà mình mang đến, rồi cùng nhau đi tìm một phòng khám trống để khám thai cho những thai phụ đang gây rối này.
Mẹ của Á Hi lúc này quay đầu lại, bà chợt nhìn thấy Tạ Uyển Doanh đang đứng đó, bà hít một hơi thật sâu sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, tay chân của bà run rẩy vì kinh ngạc.
Tại sao bác sĩ điều trị cho con gái của bà tại Quốc Hiệp lại xuất hiện ở Bắc Đô 3 chứ? Trái tim của mẹ Á Hi chợt đập thình thịch như một con nai đang chạy, bà vô cùng chột dạ. Bà chỉ nhớ lúc đó đã nói với các bác sĩ đang điều trị cho con gái mình ở Quốc Hiệp là: Từ giờ trở đi, bà chắc chắn sẽ dành phần đời còn lại của mình cho con gái. Kết quả cái gọi là dành phần đời còn lại cho con gái của bà chính là bà nhanh chóng mang thai thêm đứa thứ hai.
Tạ Uyển Doanh nhận lấy hồ sơ bệnh án của người bệnh mà bác sĩ Trịnh đã nhờ cô ấy kiểm tra giúp, cô mở ra thì thấy dòng đầu tiên ghi là mang thai mười lăm tuần.
Tính toán thời gian, thì có lẽ mẹ của Á Hi lúc này phải chạy đến Bắc Đô 3 để tìm một đứa con được thụ tinh trong ống nghiệm chắc là vì muốn mang thai trước khi Lý Á Hi xuất viện đây mà. Ngày sinh cụ thể của em bé được thụ tinh trong ống nghiệm này là sau khi Lý Á Hi xuất viện.
Những người khác có mặt ở đây thấy mẹ của Á Hi chợt không nói lớn tiếng nữa, cả người như ỉu xìu đi.